TRÍCH THƠ:ngày về
tặng cậu Phan Văn Vàng
lòng ta vì quá đỗi nhớ thương
cánh hoa bụp cũ khóc bên đường
bên khuya Sa Đéc trăng mười sáu
mấy độ chìm theo sóng lớp lang
hỡi người con gái bến Tân Qui
nàng hát ta nghe tiếng hát gì ?
tóc xõa bốn phương trời trăng gió tụ
mây vườn âm điệu nét phương phi
hát nữa nàng ơi não bốn trời
cành hoa bụp cũ bến kia rơi
quê hương khúc hát chừng đưa lại
lớp sóng trường giang lạnh đến trời !Thơ TRẦN TUẤN KIỆThát thầmem hát trong rừng saotôi ngủ dưới cội đàochợt mùa đông tuyết phủbiết tìm em phương nàolời vềcỏ cây vui vẻ trong sươngxưa nay kẻ ẩn lo buồn mà chinúi không nhìn áng mây baygian nan mấy độ chưa hề oán thanđêm khuya nhớ cánh chim bằngcùng nhau thoát khỏi những vùng khổ đauem về nhắn với rừng sâuấy hồn cố quận ngao châu thôi buồnTập san VĂN số 71 ngày 1 tháng 12 năm 1966đứng ngủchiều về con nhạn bay mausầu xưa chin rụng vườn nào đó emngất trời khói lửa còn đenchung chăn thiên hạ bon chen thấy rầuquê nhà chén rượu cần câuđêm qua nằm mộng xót đau bây giờgiang hồ tiếng hát vần thơxá gì chút nghĩa nhân thừa hở ngươiTập san VĂN số 134 ngày 15 tháng 7 năm 1969Em còn hái tráiEm còn hái trái bên câyVết son mùa để dấu hài đầu tiênLoi choi bước nhảy loài chimGió ta mây tụ đảo điên hồn ngườiEm còn hái nữa hay thôiVết tay chín móng đã mười yêu thươngPhiêu du trở bến trong vườnMột giòng nước thẳm bên nguồn em đang…Vườn chim trái mộng hoa vàngNửa đêm trăng cũng huy hoàng bên emhòn đônglên vùng biên giới chiều nay
xuống thăm cửa biển nhìn mây phủ đồi
hòn đông đã khuất xa rồi
ngàn năm để lại tiếng cười lá xanh
thuyền ai đi biển một mình
chở dùm ta với bóng hình trăng thâu
sóng dồn cửa bể phiêu du
trời sa con nước ngàn thu trắng bờ
đá nằm rêu mốc từ xưa
hồn ai lững bóng nhân ngư hiện hình
bỗng dưng ta nhớ đến mình
bao nhiêu hải lý ân tình bấy nhiêuTập thơ LỜI GỞI CÂY BÔNG VẢIBẠCH VÂNThượng đế người dệt vảiQuăng thoi nhật nguyệt sầuTháng năm đờ đẫn lạiLá vườn rơi về đâuHồn ta như mây trắngGiàn lên bao vòm cầuNGỒI HONG NẮNG CHIỀU
Mang linh hồn thế giới
Ta ngồi chơi một mình
Mang linh hồn trần giới
Có gì đâu buồn tình
Mối sầu tự dưng nổi
Một cồn cát trắng tinh
Ta ngồi chơi chờ đợi
Con đà điểu vô hình
Đêm bủa vây mành lưới
Đêm giăng mắc sa mù
Buổi chiều ơi ngừng lại
Nắng vàng lưng bồ câu
Người dựng nhà tiếng nói
Ta nuôi vầng trăng thâu
Đứa bày ra chiến trận
Em chùn gót lãng du
Cành cây bỗng reo hoài
Ta ngại nhiều hoang vắng
Ta ngại nhiều mộng mị
Từ sinh ra ngó đời
Thôi đành buông tiếng hát
Vu vơ giữa vô thường
Gọi trẻ thơ dạy bảo
Đôi chút tình yêu thươngTRĂNG XUÂN THUví mà có chán đời
lên núi nhìn chim bay
chưa chắc lòng đã thỏa
vì thiếu một bóng ngườiví mà có ước vọng
về biển ngóng triều dâng
chưa chắc lòng đã thú
vì thiếu một vầng trăngtôi nhìn chiếc lá bay
dửng dưng như cuộc đời
gió đông chừng đã lạnh
áo nàng ôm lấy vaitôi mơ chuyện đời xưa
ồ ! dường như đã gặp
nàng ngày trước quay tơ
trong mùa trăng hiu hắtnay tôi nhớ đến nàng
thắp cao ngọn đèn sáng
ôi ngàn năm ngàn năm
cớ sao buồn vô hạntôi ngồi hết buổi chiều
khói luồn bên quán nhỏ
xa mù mây bay theo
không biết lòng mờ tỏmai tôi về sau núi
mà cất am tị trần
vẽ hình nàng bên gối
ngồi ngắm suốt mùa xuânmai tôi về sau núi
suốt đời ngắm ánh trăng
tôi ngồi yên từ đó
trong bóng sáng mơ màngtôi ngồi yên từ đó
cầu nguyện áng mây trời
vầng trăng huyền diệu lắm
xin mây dừng lại thôitôi nghe tiếng hát nàng
văng vẳng lùa mây trôi
và lùa cả hồn tôi
trỡ về trong dĩ vãngtừ đó hỏi trăng rằng
mai này trăng của ai
không gian vừa khẽ động
buông ra tiếng thở dàiTập thơ LỜI GỞI CÂY BÔNG VẢIđông xuânlên đèo thôi nhớ biểnmùa xuân sao chưa vềtrăng soi ngời tiếng quạsung động rừng thương quê.quê nhà đôi mắt vạcđăm đăm vời lửa binhbên người còn giọng hátnghêu ngao khúc thanh bình?ta ôm bầu rượu bícười sằng sặc đêm naykhèn khuya rồi rượu cạngiang hồ biết nhớ ai!giang hồ ta nhớ embây giờ không còn nữahoa mai nở bên triềnnúi cao trùm nấm mộ.ta về rừng núi sâuđôi lần qua trước ngõnhà sàn không ngồi lâurượu cần lưu luyến nhớ.rượu cần nay còn đâungười xưa xiêm áo đócỏ lau đêm rầu rầuhồ xanh sen vẫn nở.đêm nay làm ma sayđi trên vùng cát lởchiến tranh cười nhăn nhótrên chòi rách đông xuân…lên đèo thôi nhớ biểnthôi nhớ cả thị thànhthôi nhớ người bạn nhỏnằm ngủ với chòi canh.hãy nổ ròn tiếng súnggiao thêm một nămhãy tan tành bụi cátxương phơi trắng ruộng đồng.ồ sao im vắng thếhỡi bụi tre khô cằnhỡi vầng trăng thời loạnhỡi beo hùm lang thang.sao bên trời vẫn tiếngđàn bé con thở dàisao bên trời vẳng tiếngcụ già nhớ đậu khoai.đạn cày lên luống bắpđạn cày trong tim ngườitiếng xuân hò thôn dãđường thiếu bước chân ai.ta xuôi qua miền tâyta về qua mạn ngượcta hát trên đồi mâynhững mùa xuân thuở trước.xuân nay ngùi gì đâychẳng bao giờ hiểu đượcmở miệng chúc xuân lànhhơi rượu cần say khướt…Tập san VĂN số 124Niềm Vui Ước Hẹn1.Giờ đi mù mịt dặm phầnCây trong sương mỏng xa ngần thiên nhiênNguồn sông nhánh biển trăm miềnMở tung lời vọng thi thiên cõi ngoàiĐáp lời hải giác thiên nhaiNgàn trùng non biển xô hoài bóng mâyBên Em với nước non nầyGởi theo hoài vọng với ai bây giờ2.Trần gian hướng ngoại lô xôLòng thiên địa cũng nhuốc nhơ dáng hìnhĐêm ngày chưa nhú mầm xanhSườn non cây đứng vô tình khói sươngLời nào ẩn trọn thảm thươngTrong giòng lịch sử còn vương máu đờiVầng trăng hiện đáy giếng khơiHôm qua tiếng nhạn buông lời hư không3.Giấc mơ về đỉnh thi thầnTương rau chén nhỏ thương dần thịt daRun môi khép mở giang hàTiếng cười cung nguyệt phóng ra cõi trờiIm nhìn cây bạch mai rơiChút gì lưu luyến dù đời hư vô4.Lần khâu mối nhện bây giờNgày mai ngày mốt mịt mờ ngày xưaGió lên lằn chớp âm thừaVang trên đỉnh núi vọng vừa tịch liêuTrông đêm chờ sáng đã nhiềuPhất phơ sầu rộng nhạc thiều thịnh suyĐảo xa nhớ thuở ta vềNgồi nghe sóng vỗ bên kia bến bờ5.Sao ngươi đứng mãi bên trờiHồn không chớp động ít lời sơ khaiCõi âm hát khúc ma cườiDịch xê đi áng mây trời thiên nhiênRượu tàn gầy cuộc trích tiênĐể ta bay bổng lên trên kiếp người6.Đêm qua đứng nhớ Phật TrờiBên tai còn vọng đá rơi mưa mùCũng như thời đại xuân thuCũng như ta mộng giữa tù ngục maCũng như nằm kế bên taCũng như như cũng như là nọ kiaNgồi che tàn giữa vòm khuyaĐúng hai giờ sáng đi về ngủ quên7.Trần gian trần thế cõi tùLù dù mấy kẻ lu mù mắt đenTập cười em có dần quenTập chơi xa lánh máu chen lệ sầuTập làm Thượng đế trên lầuTập buông tay kiếm xô nhầu Mê cung8.Một lần ước nguyện ra điCon đường giàn rộng vốn tùy phía sauCon chim hót điệu mời chàoBước chân em nhảy lũy hào cũng quaVề nơi cố lý giang hàUng dung cánh áo lụa là xõa bay9.Rủ nhau mài miệt giang hồNụ hồng cơn bão về xô ngậm ngùiVết tay dấu máu vẫn cườiBiển dâu là thế - sự đời là đâyTa đi đứng giữa cõi nầyTa còn đi đứng như vầy cõi kiaCõi nào cũng đón ta vềGiẫm chân trên đất nhớ quê trên trời10.Góp thâm tình hiến tặng emKhi vui nét mặt xanh miền phì nhiêuKhi sầu hố huyệt quạnh hiuKhi hờn giận có gươm treo giữa trờiMai sau hiền thánh xa rồiTâm tình dâng hiến tuyệt vời phiêu duRét căm cõi đó ao tùCheo leo ý nghĩa mù u rụng hồng.Tập san VĂNtự tảThiên địa mang mang hềCon người thứ nhấtNhững vị đắng cay những hầm chông mũi đạnNhư vết lằn roi điện sắt hề ta đang chơiĐừng lại bên ta hề, như bom chực nổĐừng liếm chân tay ta hề máu chảy thịt rơiĐừng đi theo ta hề ngục tù thăm thẳmĐêm nhỏ hơn trùng dế hề nằm co một nơiThiên địa vô cùng hề buông ta phiêu duNơi lưỡi kiếm đầu sông nơi đỉnh non đầu núiNơi sấm sét, nơi sa mù, nơi đạn bomĐời tặng ta hề tấm thân hèn mọnLăn lóc trong nanh vuốt bạo cuồng hềĐầy những vết thươngNày một sớm mai ta nằm trong ánh sángNày một khuya lơ ta ngồi ấp mù mờTa thấy hào quang ngời trên vạn vậtTa thấy ngợp mình hắc ám vu vơThiên địa mông lung hề ta khôn ta dạiTa biết, ta không, ta đẹp, ta xấu hề - như pháo bôngNhư lân tinh - như chiếc cầu vòng hềHãy nhìn ta từ xa xăm, đừng đến cạnhTa thối tha bẩn thỉu - ta một mìnhĐừng khen, đừng vuốt, đừng chửi, đừng cười ta hềNgươi chẳng biết!Đừng dựng, đừng xô, đừng đẩy, đừng ngắm ta hềTa chẳng ưa!Ta giống như con đà điểu hề đi dần cực bắcTa giống như con ó biển hề bay suốt cực namHai mắt mọc sao hề - hai hòn bi sángHai chân mọc rễ hề - đứng giữa lầm thanTa cười ta khóc ta la ta nộm ta hình hềTa khoái lạc ta ngất ngư ta run ta đỏ mặtTa ngủ khì ta nói dối ta thật thà ta than vanThiên địa mang mang hềNhốt ta trên vũng đầm bé nhỏBuông thả ta trong vô cùng hề ta ở đây ở đóTa đi ngay, ta đi vẹo, ta lông bông khật khừTa rơi, ta lăn, ta đụng, ta đau, ta khoáiTa mịt mù ta lớn lao ta chút xíu ta trò chơiTạo vật kia kìa hềNgươi đứng mỉm cười chi đóCây gió rung rinh hề - đem đen thẳm sâuThiên địa mang mang hề con người thứ nhấtTa ngó ta hề không cao không sâu.Tập san VĂNTa lên miền biên giới Hạ LàoCửa non sâu thẳmNgười về quên dặm chông chênhMù sương đá dựngVòi või mối sầu biên cươngTa ngồi bên người ThượngNhìn đàn bò nhơi cỏ nonNhìn bên kia biên giớiNúi chạy mù trời lamNhững người xa ải loạnChiều bên phố nhớ thươngNơi đây chòi nắng vây chân núiRừng phủ mờ đường vềMưa bụi buồn lê thêChiều chống gậy trúcNhớ kinh thành xiết baoHoa rụng rừng sâuKhông cầu thương tiếcDốc nắng gập ghềnh thôi hết đã từ lâuTa buồn hát nghêu ngaoChợt đàn chim bay đếnChim đi tự phương nàoCớ sao buông lời lưu luyếnNhớ thương người nội trợNhớ thương bầy trẻ thơTa đứng lênChen lẫn cùng lau láchNgỡ bạc đầu ông lão chiến trường xưaKhinh bỉ bé conMơ chuyện công hầuKhinh lũ múa rìu búa cờ maoHùng hổ đeo bùa danh tướngTa lên rừng xanhĐốt lá đỏHơ nóng ân tình vạn thuởSớm sương mù chim hót nhành caoCỡi ngựa thồĐi dép cỏNgười đời nay buồn chưaTrăm năm là mấy trời giông bãoNằm khểnh nghe cuối luồng trong rừng sâuTa vỗ đầu gậy trúcChầm chậm qua đường truôngNgủ nhà bát quáiMơ vũ y nghê thườngAi trách ta hềAi khinh ta hềTrời đất biếtTa thương đời gió bụi hềAi có hayTa lên miền biên giới chiều nayThân cỏ rơm bầu bạnViết lịch sử hề cỏ câyTa mặc tình hềBom đạnĐồn lũy giặc chạy dài lô nhôSúng gươm hề xao xácĐời loạn chết chóc hềCó gì đâu?Vỗ đầu gậy trúc hềĐi vào trong sươngAi tìm ta hềVào ngõ rừng tùng…Tập san TRÌNH DIỆN TUỔI ĐẤT xuân 1967
Tâm Thanh DaoGió vi vu thổi nhạn bay caoPhương Nam phương Bắc hề tiêu daoThời loạn ta thua đàn nhạn hềBiết bay phương nào!Ngồi ngó trời rộng hề buồn xiết baoChí như Bắc đẩu hề chiếu sáng trời khuyaĐường thênh thang bước hềNgâm Tâm Thanh DaoMuốn được như con trùng con dế hềCa hát trong kẽ lá chòm câySao sang dằng dặc hề nhớ ai đêm nayBạn bè nhiều vô cùng hềNhìn quanh không ai?Ai là bằng hữa ta hềNhìn sang Đông nhìn sang TâyRiêng đàn muỗi vo ve hềMãi theo đốt chân đốt tayKẻ lòng rộng hề như biển như sôngNgày uống nước từng giọt hềDiễn mãi trò ngông!Gặp nhiều kẻ đóng kịch hềTa cười mửa đấtNghe nhiều lời chát tai hềTa cố giả sayTrời cao ngàn nấc hề bước bao nhiêu bướcBiển sâu muôn vạn trượng hềLặn mấy ngàn hơiGió vi vu hề đường khuya lá rơiĐếm lá tưởng thầm hềMình đang rong chơiTrong cõi Thần Tiên hề loài người!Tiếng đàn ai hề thảnh thơiSao ta chưa từng thảnh thơi hềKhi thấy cõi đờiGió Đông gió Tây hề cuốn ta khắp nơiĐời gió tạt hề rát mặtĐời mưa gào hề vang taiLòng ta mênh mang hềNhư sao đổi ngôiVòm tinh tú lồng lộng hềĐêm nay sáng rọiTa không thấy vì sao nào hềĐịnh mệnh ta soi!Tập san VĂN
Hoàng Vân
(nguyễn thanh châu gởi)
*
Mời đọc ebooks:
(do nhà thơ Thành Tôn và Nguyễn Vũ thực hiện. Thanks)
Đi Mỹ
của Trần Yên Hòa
Xin click vào:
https://e.issuu.com/anonymous-embed.html?u=dreamteam1005&d=_i_m___opt__-_tr_n_y_n_ho_*
Trang
Quảng Cáo
Acacia Pharmacy
11033Acacia Parkway
Garden Grove, CA 92840Tel: 714 982-6979
Fax : 714 - 982-9307
(con gái Trần Yên Hòa)
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (vùng Orange
County , Los Angeles) đến mua thuốc ủng hộThanks
3 con gái của TYH, từ trái, Trần Yên Đông Nghi , Trần Yên Thư và Trần Yên Quế Chi, (Ô Mai - Cindy Y. Trần) áo trắng
TYH và ba cô con gái tại Acacia Pharmacy
hình đám cưới Cindy Y.Tran