![]() Kính Chúc Quý Bạn Văn & Thân Hữu: Một Năm Mới, An Khang, Thịnh Đạt BVN * Mời đọc ebooks: (do nhà thơ Thành Tôn và Nguyễn Vũ thực hiện. Thanks) Đi Mỹ của Trần Yên Hòa Xin click vào: https://e.issuu.com/anonymous-embed.html?u=dreamteam1005&d=_i_m___opt__-_tr_n_y_n_ho_ --------------------------------------------------------------------------------------------------- Chị Tư Bèo |
|||||
Tư Bèo vội vã xách nước đổ vào từng thau cho những chị bán cá trong khu chợ Ga như mỗi ngày, rồi chạy về nhà đưa thằng Xện đến trường và bé Nhi đi nhà trẻ. Chị Tư ăn vội gói xôi mới mua trên đường đưa các con đi học, rồi khiên chiếc bàn nhỏ, mấy cái thau, rổ, cột trên chiếc xe đạp; treo cái giỏ đựng máy xay cá với hai con dao và những đồ lỉnh kỉnh lên ghi-đông xe; đạp xe thẳng một mạch ra chợ Ga. - Em xay giùm chị, đừng bỏ đường, chị không ăn ngọt. Lát nữa chị ghé lại lấy nhé! - Dạ! chị mua xong quay lại, em xay liền.
- Ê! Mầy không được xay cho cái bà áo xanh nầy, bã lại tao trước, tao còn đang dọn hàng bã lại mang đến mầy. Đấy là phần tao. Tư Bèo nhìn lên, hai tay vẫn nhanh nhẹn đánh vảy cá. Chị nói lớn: - Tao không biết áo xanh, áo đỏ nào, hễ ai mang tới là tao làm. - Nhưng tao biểu mầy không được làm, có nghe rõ không?
- Thôi mà em, chị rất vội, mà em lại chưa bầy hàng để xay nên chị phải mang lại đây. Chị em làm chung chợ, nhường nhịn nhau mà sống, đừng có cãi vã coi kỳ lắm.
- Tao nói rồi, bữa nay không được đứa nào xay cá cho bà nầy, đứa nào mà không nghe, tao đập vỡ mặt. Hai tay Tư Bèo vẫn nhanh nhẹn xay cá, rồi đưa vào cối giã, nắn thành miếng, bỏ vào bao ny - lon cho khách, mặc con Sáu hăm dọa. Bất ngờ, con Sáu đưa tay hất tung cái bàn Tư Bèo đang ngồi làm, hét lên: - Mầy là con nào, ở đâu tới mà dám lên mặt hả? Ở đây, mầy có biết con Sáu mặt rỗ không? Tao đây!
- Con Tư vậy mà giỏi, thấy nhỏ nhỏ con vậy mà mạnh dữ hen. Kỳ nầy con Sáu mặt rổ hết dám ăn hiếp, ngang tàng ở chợ nầy.
- Tao là con nào, ở đâu mầy không cần biết làm gì. Tao làm kiếm cơm nuôi con, không giành giựt gì của ai cả. Mầy là con Sáu, con Bảy gì kệ mầy, tao hầu tuốt. Ngon thì vào tiếp đi. Sáu đứng lên, sửa lại đầu tóc rối bung, rồi quay ngoắc vừa đi vừa chửi: - Mẹ nó! Ở đâu tới đây mà phách lối, không chồng mà có những hai đứa con. Cái ngữ ấy, ma nào thèm. Tư Bèo mặt đỏ bừng, giận run người, đuổi theo con Sáu. Tư Bèo giận dữ, nắm đầu tóc con Sáu giật xuống, tát vào mặt con Sáu tới tấp. Chị thở hổn hển, nói giọng đứt quãng: - Có chồng hay không chồng mặc kệ tao, mắc mớ gì đến mầy? Không chồng mà có con mới giỏi, chứ có chồng có con là bình thường. Sao? Giờ mầy muốn gì? Muốn chọc cho bà chửi hả? Chưa biết bà mầy à? Tao, Tư Bèo đây! Là cánh bèo trôi sông lạc chợ, tấp vào đây nè, giờ còn muốn biết gì nữa không?
Tư Bèo sinh ra ở miền bắc, sống ở miền trung, nên chị nói giọng nửa bắc, nửa trung nghe lơ lớ. Cha chị - ông Hà, tập kết ra bắc sau khi hiệp định Genève 1954 được ký kết. Ông gặp mẹ chị đang là công nhân đường sẳt cung đường do ông quản lý, rồi kết hôn. Tư Bèo được sinh ra sau một người chị gái và theo cha về quê sau năm 1975. Ông Hà được tổ chức phân công làm trưởng cửa hàng công nghệ phẩm của huyện - một vị trí nhiều người mơ ước thời ấy. Tư Bèo làm kế toán trưởng của cửa hàng, nhiều chàng trai có chức phận dòm ngó, muốn được kết hôn cùng chị. Ngày ấy, Tư Bèo như một đóa hoa vừa chớm nở, xinh đẹp, dịu dàng, lại con gái của một cán bộ có uy tín của huyện; nhưng không hiểu sao, chị không đoái hoài gì đến những chàng trai tốt mã đó, mà lại có tình cảm với một anh chàng có vợ cùng làm trong cửa hàng. Tư Bèo tự biết như vậy là không đúng, chị cố nén, cố xua đi tình cảm yêu thương, xem anh như một người anh trai, để hạnh phúc gia đình anh không bị rạn nứt. Một hôm, chị trực đêm ở cửa hàng, đúng vào ca trực của anh. Trời mưa rất to, gió ào ào như sắp có bão. Tư Bèo sợ quá, chạy vào phòng trực của anh. Anh ôm chị trấn an, vỗ về. Bất giác, chị cảm thấy bàn tay anh đưa dần lên ngực mình - một xúc cảm làm chị lâng lâng, ngây ngất. Chị như mềm nhũn, không còn đứng vững được nữa. Anh kéo chị ngồi xuống, hôn tràn lên môi má chị. Khi Tư Bèo thật sự biết mình có thai ba tháng, chị xấu hổ không dám nhìn ai, không muốn đến cửa hàng làm việc - chị đã bỏ trốn. Cha mẹ chị tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề biết tin tức. Chị ra đi, đến một thành phố lạ miền cao nguyên, thuê nhà ở trọ. Hằng ngày, lân la quanh khu chợ tìm kiếm việc làm. Chị nhận làm bất cứ việc gì người ta cần thuê mướn - từ gánh hàng, quét dọn, cho đến đi hái tiêu, làm cỏ, dọn vườn, với cái bụng ngày càng lớn dần. Nhiều lần, nhìn đứa con đang quẫy đạp hiện dần trong bụng, chị Tư thương con, mà chẳng biết tính sao cho con được ra đời yên ổn cả. Chị cứ ôm bụng mình mà khóc. Gần tới ngày sinh, chị quyết định mang xách trở về nhà. Vì thương con, cha chị đành phải ngậm đắng nuốt cay, sau gần một giờ la mắng, khuyên giảng cho chị nghe sự lầm lỡ, yếu hèn, để bị lừa gạt tủi nhục nầy. Tư Bèo lặng im, cắn răng nhận lỗi. Khi bước lên xe trở về nhà, chị đã sẵn lòng chịu đựng mọi thử thách, mọi hình phạt của cha mẹ vì đứa con trong bụng. Chị đã sinh thằng Xện - mẹ tròn con vuông, theo ước nguyện của chị, trong sự cưu mang, đùm bọc hết lòng của gia đình. Từ dạo ấy, hằng ngày Tư Bèo chỉ lo việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa và chăm con, để cả nhà đi làm. Dần dần, chị vơi đi nỗi buồn, vơi đi nỗi xấu hổ không chồng mà có con, chị lại vui vẻ gặp gỡ bạn bè. Tư Bèo gặp lại Thái - người mà trước kia đã ngỏ lời yêu thương, muốn cưới chị. Thái đeo đuổi chị, tìm mọi cách để gặp gỡ, dù anh đã có vợ vừa sinh đứa con trai đầu lòng. Tư Bèo cảm thấy trống trải, đơn chiếc; dường như trái tim chị luôn khao khát, thầm gọi thương yêu. Tình cảm Thái giành cho chị ngày càng sâu đậm, êm ái, ngọt ngào, đã làm chị mê đắm từ lúc nào không hay. Tư Bèo, lần nữa, đã lén lút trao trọn ân tình cho anh. Thế rồi chị lại mang thai đứa con thứ hai.
Ra khỏi nhà, Tư Bèo như bị cơn lốc khắc nghiệt thổi tung vào vòng xoáy của cuộc đời - chị lông lốc lăn trôi, khi lên thác, lúc xuống ghềnh, trải bao sóng dữ. Chị tự ví mình là cánh bèo, trôi dạt trên sông rày đây, mai đó, mặc tình tấp vào mọi chốn, mọi nơi.
Hằng ngày, chị đổ nước cho những bạn hàng bán cá trong khu chợ kiếm tiền, đưa đón con đi học, rồi ngồi xay cá cho khách. Ngoài giờ xay cá ở chợ, ai mướn gì chị cũng làm thêm, dành dụm nuôi con.
***
Tư Bèo đóng cửa, vói tay tắt điện, rồi bước vào giường. Chị nhìn Nhi đang thiếp ngủ, kéo vạt áo con gái cho ngay ngắn, âu yếm ôm con vào lòng. Chị Tư nghe hơi nóng tỏa ra sang cả người mình, chị vội vàng ngồi dậy, bật điện và sờ vào trán con. Tư Bèo giật mình, bé Nhi đang nóng sốt cao
- Thầy ơi! Giúp giùm tôi với, con gái tôi bị nóng sốt cao, thầy làm ơn, làm phước giúp với. Thầy Tâm nghe tiếng kêu, vội dậy bật sáng đèn, ra mở cửa. Ông hỏi: - Con gái cô sốt bao giờ thế? Từ chiều giờ cháu nó có ăn uống gì không? - Dạ! Khi chiều nó vẫn ăn cơm, có nóng sốt gì đâu, không biết sao giờ thế nầy, càng lúc càng nóng. Tui lấy khăn nhúng nước ấm lau khắp người, cho nó uống nước chanh pha nóng mà không giảm chút nào - nhờ thầy cứu giúp.
- Không sao đâu, nó bị viêm họng, uống thuốc nầy một lát sẽ hạ sốt ngay. Nếu nó có sốt nữa thì cho uống gói thuốc nầy, phải cách năm giờ đấy, đừng để sốt cao quá, nguy hiểm.
- Cảm ơn Thầy! Khuya mà làm phiền thầy, tôi thật lo ngại, nhưng không biết làm sao hơn, xin thầy thông cảm cho. Cháu uống hết thuốc, cần đến khám lại phải không thầy? - Đúng rồi, hết thuốc cô chở cháu đến đây, tui xem mạch lại - ông cười thân tình, thôi mẹ con cô về nghỉ đi, một lát nó bớt sốt, không sao đâu.
***
Chị Tư quét xong sân nhà trước, đến mở vòi nước tưới cây. Những tia nước tung tóe trên luống rau xanh mượt, rào rào như reo vui đón chào ngày mới. Chị gọi vọng vào phía trong: - Thằng Xện đâu, lấy xe ra mấy mẹ con mình vào thị xã mua ít đồ, sẵn ăn sáng luôn, hổm rày cứ ở nhà hoài, thư giãn một chút đi con. Xện từ trong nhà bước ra sân, cằn nhằn: - Người ta lớn rồi, có vợ hai con rồi mà cứ Xện, Xện hoài chán quá! Má thiệt là. - Mầy tên Xện, thì tao gọi là Xện, chứ có gì mà cằn nhằn. Bộ tên Xện xấu lắm sao mà mầy chê. Người xấu tốt không phải ở cái tên đâu con! - Không phải chê, mà nghe sao kỳ kỳ á, má kêu thằng Sinh có hay hơn không? Tên Sinh hay hơn chớ bộ. - Ừ, thôi từ nay tui kêu là Sinh, được chưa? Nhưng quen thế, lỡ quên thì biết làm thế nào? Nhi từ ngoài ngõ vừa đi bộ thể dục sáng về cười: - Ông nhiều chuyện quá! Xện thì là Xện, cái tên chân chất, dễ thương vậy mà chê, Sinh có gì hay đâu chớ? Chị Tư Bèo quay sang Nhi nói lớn: - Còn cô nữa, học xong ra trường đi làm rồi, coi có chỗ nào lấy chồng đi cho tui nhờ; để tui lo lắng, sợ “khôn ba năm dại một giờ” như tui thì khổ cả đời. Nhi cười ré lên: - Má kỳ ghê! Có số cả, có ai muốn vậy đâu hè. - Vào tắm rửa thay đồ nhanh lên rồi cùng đi, ở đó mà kỳ với không kỳ. Có cái thân là lo mà giữ, đừng có đổ thừa tại cái số nầy, số nọ nghe chưa?. - Vâng! Tuân lệnh má yêu! Nhi vừa cười khúc khích vừa chạy vào nhà. Thằng Xện lái chiếc xe bốn chỗ ra ngoài ngõ, dừng lại, chờ mọi người lên xe. Thằng Xện hỏi: - Ăn sáng ở đâu đây, má? - Quán chay An Lạc, đường Nguyễn Thái Học ấy.
03/2018
|