Trần Thiện Hiệp
tranh trịnh cung
ẩn hiện vầng trăng
em đi qua mùa xuân mùa hạmây nào che nắng vai em
gió nào bay mái tóc
đường em vui bóng hạc, màu hoa (?)
ta với gió chừng non thiên cổ
đợi em về lối cỏ
hoàng lan
cơn mê bạt ngàn sương sớm
tiếng chim rừng nhớ tiếng em ca
em về
suối ngàn vang mê khúc
gió mơn man cành lá nhuốm màu thu
tình yêu lửa soi em hồng đôi má
nhịp tim ta chung thở sớm mai hồng
xin đừng khóc trên dặm đời nghiệt ngã
hãy reo vui như cánh áo màu mây
ngày yêu dấu không già
đừng hoang tưởng
bàn tay em vun vén lộc-tình-xanh
đêm nhân thế có sao trời trên lá
đêm riêng ta
em ẩn một vầng trăng
ta xin gọi tháng ngày riêng tư có
bằng tên em
xuân. hạ
lẫn màu thu
tth*
Lâm Viên
(Tác giả gởi)
*
Nhật Quang
Mưa Kỷ Niệm
Tiếng mưa rơi nhẹ bên thềm
Phố chiều lênh loáng, ướt mềm dấu chân
Hẹn em, mưa đổ bao lần?
Nghe tim phấp phỏng…mong gần được nhau
Tháng Năm chẳng phải mưa ngâu
Để lòng ray rứt, thấm màu vấn vương
Mưa rơi ướt lạnh phố phường
Ta bên nhau ấm yêu đương ngọt ngào
Bờ môi đắm nụ hôn trao
Chơi vơi tình khúc dạt dào trong mơ…
Đèn đêm quán vắng mập mờ
Hương tình ngan ngát vởn vờ, lả lơi
Mơ về ký ức…xa xôi
Lời yêu đắm đuối, bồi hồi... trong tim.
Nhật Quang
(Sài Gòn)
(Tác giả gởi)
*
Khê Kinh Kha
Có lẽ anh yêu em
có lẽ mây trời mượn tóc em
nên mây lãng đãng rủ sợi mềm
lang thang chiều vắng nhìn mây trắng
mà nhớ nhung nhiều mái tóc đen
có lẽ sao trời mượn mắt em
nên sao sáng tỏ giữa đêm trường
đêm đêm anh ngẩng nhìn sao sáng
để cố đi tìm ánh mắt trong
có lẽ nắng chiều mượn môi em
nên nắng chiều nay quá ửng hồng
miên man nắng đọng trên cành lá
anh hốt nắng vàng ngỡ môi thơm
có lẽ quỳnh lan mượn hương em
nên hoa thơm ngát những hương nồng
bao ngày mơ ước bên hoa nở
để thấy hồn mình đượm phấn hương
có lẽ gió ngàn mượn gót em
gió vui trong gió, gió qua thềm
để anh đón gió vòng tay rộng
ôm gió vào lòng, ủ trong tim
có lẽ trăng vàng mượn áo em
nên trăng trải rộng ánh lụa vàng
giăng tay ôm hết trăng muôn thuở
ấp ủ riêng anh giấc mộng lành
có lẽ kiếp này anh yêu em
nên anh mê mẩn giọt nắng hồng
mê mây, mê gió, trăng, sao sáng
mê cả hương nồng của quỳnh lan
co’ lẽ kiếp này anh yêu em
co’ lẽ chùng mình duyên trăm nămxin em chọn bê’n sông này
cho tôi quên lãng một đời phiêu du
cho tôi trọn kiếp làm người yêu em
Khê Kinh Kha
(Tác giả gởi)
*
Trần Đức Phổ![]()
Em Là Một Nửa Của AnhCho dù rất nhiều trắc trởBọn mình vẫn mãi bên nhauNHỮNG NẾP NHĂN
Như chim kia cần có tổ
Cá cần một vùng nước sâu
Cho dù đời nhiều cám dỗ
Tình mình hứa chẳng đổi thay
Như xưa Ngưu lang - chức nữ
Mỗi năm còn gặp một ngày
Cho dù xa xôi vạn lý
Chân trời góc biển cách ngăn
Trái tim luôn là tri kỷ
Thương yêu đâu dễ cào bằng!
Cho dù loài người đông đảo
Mình như những kẻ dạ hành
Nhưng không bao giờ lạc mất
Em là một nửa của anh!
Trần Đức Phổ
(Tác giả gởi)
*
Đặng Quang Tâm
Tôi đếm những nếp nhăn trên mặtCó nếp nhăn từ lúc mới ra đờiNhững nếp dành cho đứa mồ côiÔi những đứa bị người đời khinh bạcNhững đứa phải sống bám vào người khácHọc cách ở đời để được yên thânMặt đứa này đều có những nếp nhănNhững nếp đó it ai thấy đượcCó những nếp nhăn dài như cây thướcDùng để đo mức độ đớn đauNhững nếp này có dạng giống nhauDài hay ngắn tuỳ bao nhiêu nổi khổCó những nếp nhăn mọc rất nhiều chỗTrên mặt kẻ mất quê hươngNếp nhăn trông thật dị thườngNhững nếp nhăn hình cong chữ SCó nếp nhăn kéo dài tới chếtĐau đớn như vết chém thịt daNếp nhăn của đồng bào taNhững người vượt biên tị nạnCó những nếp nhăn dài hơn dĩ vảngĐã bốn chục năm vẫn chưa tanNhững đêm khuya thức giấc ngỡ ngàngTôi tự hỏi sao phải sống nơi quê người xứ lạSao phải bỏ quê hương mồ mảTìm tự do trong cuộc sống khó khănLàm sao tôi đếm hết được những nếp nhănKhi có nếp mọc từ trong lòng dân tộcÔi những nếp nhăn chỉ nhìn là muốn khócBiết bao giờ tôi không còn những nếp nhăn11-8-2019ĐẶNG QUANG TÂM(Nhóm Văn Nghệ Trăng Vàm Cỏ Đông Tây Ninh)
(Tác giả gởi)