Lê Văn Trung
GA CHIỀU
Một mình ta giữa sân ga
Nhớ con tàu cũ đã nhòa trong sương
Buồn không? Không phải nỗi buồn
Mà sao giọt lệ xưa còn rơi theo
Mình ta giữa sân ga chiều
Nhớ? Không phải nhớ mà hiu hắt về
Chờ? Chẳng biết chờ ai
Mà sao gió réo sầu đầy sân ga
Rồi thôi cũng chỉ mình ta
Tay cầm nỗi nhớ. Người xa. Vạn trùng
GẶP BẠN
tặng Hạ Đình Thao
mười ba năm trước về thăm bạn
cây quít bên hè chưa trổ bông
tóc bạn còn xanh hơn màu lá
con thơ mấy đứa chưa vỡ lòng
đón ta rượu ấm lời thơ cũ
lòng hết giang hồ vui thú quê
bạn chỉ vườn cây đang tuổi lớn
"mai mốt đi đâu nhớ ghé về"
rồi biệt hơn mười năm trở lại
cây quít ngày xưa cao quá đầu
bạn ta giờ đã già hơn trước
mưa nắng thời gian tóc đổi màu
bạn vẫn nhìn ta cười kiêu bạt
áo cơm dày dạn cuộc phong trần
cháu lớn bây giờ cao hơn bố
"nhớ ghé về khi cháu lấy chồng"
giã bạn ta đi lòng nhủ thầm
mai sau biết có một lần thăm (?)
chắc gì gặp lại - đời tro bụi
ai lót cho ai một chổ nằm.Đồng Nai (1985-1998)
GIẢ THIẾT
* Cả thế gian này sẽ không còn những đôi tình nhân yêu nhau
Nếu một ngày nào đó tôi không còn yêu em.
* Cả thế gian này sẽ không còn ai nhớ thương nhau
Nếu một ngày nào đó tôi không còn thương nhớ em.
* Cả trái đất này đều là những miền hoang vu băng giá
Nếu một ngày nào đó tôi không cùng em băng qua thảo nguyên đời mình bằng chuyến tàu hạnh phúc.
* Mặt trời sẽ không mọc vào những bình minh và mặt trăng sẽ không còn sáng trong mỗi đêm rằm
Nếu một ngày nào đó trái tim tôi trong trái tim em ngừng đập.
* Và con chim bồ câu sẽ không bao giờ trở về sau cơn đại hồng thủy
Nếu một ngày nào đó tôi vĩnh viễn ra đi trong nỗi cô đơn đời mình.
* Trong cõi thiên đường, giữa chốn trần gian sẽ không nơi nào tìm ra hạnh phúc
Nếu một ngày nào đó tôi không thể nở cho em một nụ hồng đỏ rực của thi ca.
Sẽ không còn gì!
Không còn gì!
Khi tôi không có em.
Khi em không có tôi.
Khi chúng ta không còn có nhau.
GIẤC MƠ
Người chẳng mùa thu mà rừng tôi vàng úa
Người chẳng mù sương mà rừng tôi lạnh đầy
Người chẳng hoàng hôn mà chập chùng nỗi nhớ
Sao người không cầm giọt nắng trên tayTôi
Giọt nắng phương Nam nhớ áo lụa vàng phaiNgười chẳng giăng mưa
Không mịt mù gió
Mà suối rừng tôi nằm nghe lá đổ
Người chẳng là sông mà bờ tôi sóng vỗ
Người không là sóng mà thơ tôi bập bềnhNgười không về đâu!
Người chẳng về đâu!
Tôi sân ga nghìn năm nằm đợi một con tàu
Người không về đâu!
Tiếng còi hú xé lòng đêm hun hút
Người không về đâu!
Bóng con tàu là giấc mơ hiu hắt
Chạy suốt cõi vô cùng, chạy suốt cuộc tình không.
GIẤC MƠ
Anh thức dậy lúc trời chưa kịp sáng
Và ánh trăng thượng huyền đã nằm ngủ trong mây
Anh bước vào vườn đêm như kẻ mộng du đi mãi trong giấc mơ dài
Giấc mơ về tự do của gió
Giấc mơ về lãng du của mây
Giấc mơ về khát vọng vô cùng của những dòng sông nghìn năm chảy hoài ra biển lớn
Giấc mơ về những con đường mở vào vô tận
Giấc mơ về những lâu đài có trái tim tình yêu vĩ đại
Của em
Giấc mơ về vòng tay ôm cả bầu trời xanh như màu áo người yêu dấu
Giấc mơ về đường chân trời anh đi hoài không tới
Để còn nuôi những hoài bão mặt trời
Giấc mơ về những vì sao rực sáng như đôi mắt rạng ngời
Ngày em đến hiến dâng linh hồn em thanh khiết
Giấc mơ về những loài hoa nở vào bất diệt
Nở vào cõi vô cùng thánh hiển lòng emAnh thức giấc mặt trời chưa thức dậy
Anh đi tìm gì trong ánh sáng đục mù sương
Không phải niềm đau không phải nỗi buồn
Không suối hân hoan không nguồn hạnh phúc
Anh mộng du qua chưa hết giấc mơ anh
Để biết điều gì ở cuối ngày sau hết
Để biết ai đợi chờ anh bên bờ sông sinh diệtVà
Anh chỉ mơ thôi
Giấc mơ là những điều kỳ diệu anh chưa hề theo kịpChỉ là mơ thôi
Sao lòng anh tha thiết
Em có đứng chờ anh ở cuối giấc mơ này ?
29.12.2019
GIẤC MƠ CHIỀU
Vườn đời tôi xanh biếc
Em nhẹ vời như chim
Chiều giang tay mưa lụa
Âu yếm bờ vai ngoan
Cứ ngỡ lòng là tơ
Mượt như tình mới nở
Cứ ngỡ hồn là thơ
Trải vàng thu mấy độ
Em qua vườn hôm nao
Ngắt một cành hoa đỏ
Ôi bàn tay cứ ngỡ
Chạm vào thơ nhiệm mầu
Vườn chiều tôi chiều nay
Mưa hay chiều trải mỏng
Áo người bay, vờn bay
Áo hay chiều trải mộng
Em nhẹ vời như chim
Bay qua chiều nhẹ quá
Thơ nhiệm mầu bay lên
Giấc mơ chiều trắng xóa.
GIẤC MƠ DÃ QUỲ
Vàng cả một mùa thu
Mà tình chưa về kịp
Dã Quỳ ơi Dã Quỳ
Đau linh hồn Đà Lạt
Thôi thì thôi đành vậy
Xanh giùm tôi thông ngàn
Mùa vàng tôi trở lại
Tạ nhau tình chưa tan
Thôi thì thôi đành vậy
Góc quán cafe Tùng
Tôi tìm hoài không thấy
Bóng hồ chiều rưng rung
Thôi thì thôi đành vậy
Phượng tím níu tay người
Bài huyền ca trôi mãi
Tận phương chiều xa xôi
Vàng cả một hồn thu
Mà tình chưa về kịp
Dã Quỳ ơi Dã Quỳ
Tan giấc mơ hồ điệp.
GIẤC MƠ MÀU XANH NƯỚC BIỂN
Về gọi hết những màu thu vàng óng
Ta dệt lời nhung lụa viết nên thơ
Về gọi hết những chiều tơ biếc mộng
Những sợi tình đan thắm suối nguồn mơ
Ôi cơn gió lãng du qua miền tuổi dại
Ta lãng du qua đời em trọn buổi xuân thì
Em xanh quá cho ta nhìn không thấy
Cho ta nhìn không thấy áo hoa bay
Em xanh quá ươm màu xanh của biển
Sóng tình ru dìu dặt giấc mơ trầm
Em xanh quá ta mơ hoài không đến
Ta mơ hoài màu - áo - mộng - giai – nhân
Về gọi hết những màu thu huyền thoại
Những lời thu vàng thắm cả chiêm bao
Ta sẽ vẽ lên môi tình mời gọi
Linh hồn thơ đẫm hương mật ngọt ngào
Về đây nhé; cho áo người xanh mãi
Cho tình người xanh suốt cõi trăm năm
Cho lệ người rơi như từng nốt nhạc
Trong hồn ta trầm lặng tiếng dương cầm.
GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Có tiếng chim bay động cuối vườnTưởng người về chạm gió mùa đông
Tưởng trăng xưa ngủ chìm trong lá
Tưởng lá run vì những giọt sương
Hãy lắng nghe hơi thở đất trời
Thơm như màu mật đã nồng môi
Thơm như hương lúa thì con gái
Và đóa quỳnh thơm lụa trắng ngời
Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
Và tiếng em cười như tiếng hát
Ngọt ngào như tiếng gọi tình nhau
Tôi đặt tim mình lên trái tim
Cho từng sợi máu cũng rung lên
Cho nghe tê buốt từng hơi thở
Cho tình vời vợi đến vô biên
Hình như có tiếng chim vườn cũ
Vỗ cánh bay từ trong giấc mơ
Tưởng áo vàng hoa em từ độ
Bay về nhuộm thắm những câu thơ.
GIẤC MƠ TRỞ VỀ
Hình như cả đất cùng trời
Rừng xanh đồi cỏ cùng tôi trở về
Mây ngàn phương cũng bay theo
Gió mùa xanh cũ cũng dìu dặt ru
Hình như có vạn mùa thu
Từ muôn chiếc lá vàng au áo chiều
Lao xao hồ ngọc trong veo
Long lanh ngàn giọt mỹ miều trong thơ
Tôi về! Hay tôi đang mơ!
Vườn xưa rêu biếc còn chờ dấu chân
Níu cơn mưa xuống thật gần
Cho thơm da lụa ướp nồng nàn hương
Hình như có một dòng sông
Cùng tôi trôi giữa bềnh bồng cơn mơ
GIANG KHÁCH
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Mà ngả nghiêng say cả đất trời
Ta về bước hụt vào cơn mộng
Mộng đảo điên từ men đắng môi
Này ta giang khách, thuyền không bến
Này em kiều nữ, sóng Tầm Dương
Rót mãi về đâu hồ lệ cạn
Uống mãi ngàn năm rượu vẫn tràn
Này ta giang khách, hề ly khách
Này em kiều nữ, hề giai nhân
Xin cạn này đây ly tuyệt tửu
Hãy uống tình ta, rồi lãng quên
Gom cả thiên thu vào trong mắt
Cho lệ ngàn năm tràn câu thơ
Gom cả đất trời vào chung rượu
Ta uống mà say đến dại khờ
Làm kẻ dại khờ, kẻ mê muội
Ai say? Ai tĩnh? Rồi về đâu?
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Lòng đã say mù cuộc biển dâu.
GIÓ MÙA ĐÔNG BẮC
THỔI ĐẦY VƯỜN XƯA
Hoang vu tôi với bóng chiều
Em về đâu giữa cõi hiu quạnh này
Vườn tôi hoa khế rụng đầy
Hoa rơi tím cả màu mây phương người
Gió mùa Đông Bắc gió ơi
Gió vào tôi, gió rối bời cơn mơ
Trời không mưa!
Trời mưa chưa!
Mà sao ướt cả câu thơ hỡi người
Gió mùa Đông Bắc gió ơi
Gió vào ai, gió rã rời chiêm bao
Thôi đừng ru cuộc tình đau
Vết thương mùa cũ đã màu rong rêu
Gió mùa Đông Bắc chiều nay
Thổi về đâu mà lạnh đầy vườn xưa
Áo người có ướt trong mưa
Mà tôi ướt cả giấc mơ ảo huyền
Hoang vu tôi bãi bờ quên
Cầm câu thơ thả vào mênh mông chiều.
Lê Văn Trung
(viên hướng gởi)![]()
11033
Acacia Parkway
Garden Grove, CA 92840Tel: 714 982-6979
Fax : 714 - 982-9307(con gái Trần Yên Hòa, gia đình H.O)
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (Orange
County ) đến mua thuốc ủng hộThanks