Lê Văn Trung
VÀNG RỤNG
Rồi một chiều rượu đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Tôi thấy tôi trong hiu quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Rơi không đành nhuộm trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Trên môi tình lạc lỏng kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
VẮT CHO KHÔ CẠN NỖI BUỒN
Đưa người qua hết dòng sông
Là tôi vắt cạn nỗi lòng xưa sauThôi cầm giữ chi niềm đau
Tiếc thương chi cuộc tình sầu nhân gian
Cầm giữ chi những nhiễu nhương
Cầm giữ chi những tai ương gập ghềnhCuối đời là chốn lãng quên
Cuối trời là bóng chiều nghiêng phận ngườiĐưa nhau qua một dòng thôi
Là tôi chảy hết một đời long đongVắt cho khô cạn nỗi buồn
Lệ người hóa đá đầu non đợi chờ.
VỀ
Về thôi, cũng chẳng muộn màng
Mây rừng gió núi sương ngàn đợi ta
Về thôi, cố quận quê nhà
Bờ khe triền suối cỏ hoa bốn mùa
Về thôi, về nhé, cùng ta
Rũ phong sương trải lụa là lên thơ.
VỀ ĐÂU
Tôi về? Là chỉ về thôi!
Về như lữ khách quán đời lạnh cămĐổ giọt rượu xuống ly buồn
Hỡi ơi rượu chảy thành dòng sông đauTôi về! Ừ nhỉ! Về đâu???
Sông quê gãy mấy nhịp cầu lìa tanRót ly rượu vào tang thương
Rượu là lệ của "đoạn trường vô thanh" (*)
(*) Chữ của Thi sỹ Phạm Thiên Thư
VỀ ĐÂU CŨNG VỀ
Thôi thì bỏ chợ bỏ sông
Bỏ bao nhiêu chuyện đèo bồng đời ta
Bỏ phên giậu, bỏ cửa nhà
Bỏ ta ngồi giữa yêu ma phận người
Xem như bỏ chín làm mười
Bỏ tang thương bỏ ngậm ngùi phù vân
Không hiện hữu chẳng hư không
Là tan là rã trong từng sát na
Không bản quán không quê nhà
Ta lơ lững giữa thiên hà nghìn nămTiếc chi mấy tấc đất nằm
Mà ôm sinh diệt mà cầm tồn vong
Bơ vơ một nhúm bụi hồng
Đìu hiu một sợi khói mong manh sầu
Bỏ hạnh phúc bỏ thương đau
Đầu ghềnh cuối bãi về đâu cũng về.
VỀ ĐI EM
Về đi! Tháng đợi năm chờ
Dù cho tóc gội trắng bờ tử sinh
Về đi! Dù nhớ hay quên
Bên bồi bên lở truân chuyên phận người
Về đi! Nhuốm lửa tình vui
Dù tàn tro có ngậm ngùi đời nhau
Về đi! Dù nỗi cơ cầu
Áo phong trần có bạc màu gió sương
Về đi em! Dù muôn phương
Sao đành bỏ lại nỗi buồn riêng tôi
Về đi! Mây bạc lưng đồi
Có tôi và bóng tôi ngồi trăm năm
Về đi! Lót một chỗ nằm
Nợ duyên buộc chặt sắc cầm nợ duyên.
VỀ ĐI EM
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Về đi em! Về đi em!
Về ru nỗi nhớ niềm quên bạc lòng
Về đi em! Em về không?
Về phơi áo lụa thu hồng lên thơ
Về đi, như lời hẹn hò
Trăm năm còn đợi còn chờ trăm năm
Về đi, cho trăng tôi rằm
Cho sông tôi chảy một dòng thu xanh
Về nghe đêm kể chuyện tình
Tiếng con dế nhỏ ru mềm ngọn sương
Về nghe gió nổi mênh mông
Lùa mây thiên cổ nghìn phương cõi người
Về đi em! Về đi thôi!
Chuyến tàu sau cuối đã rời sân ga.
VỀ ĐI EM
Về đi em! Về đi em!
Về nghe tiếng sóng vổ mềm câu thơ
Về đi! Gối đợi chăn chờ
Về đi! Nối mộng tóc tơ nghìn trùng
Về đi! Để thấy dòng sông
Trong tôi chảy giữa vô cùng tình em
Về đi em! Về nhanh lên!
Về nghe gió gọi nỗi niềm yêu thương
Về đi! Nở nụ quỳnh hương
Trắng như áo lụa mù sương thuở nào
Về đi em! Rượu Hồng Đào
Rót cho nhau cạn nông sâu một lần.
VỀ ĐI EM
Về đi em! Cho dẫu mười năm
Về đi! Dù hương sắc phai rằm
Dù sương lụa mỏng thì con gái
Đã úa bầm theo với tháng năm
Về đi em! Cho dẫu trăm năm
Sông đời nhau vẫn chảy xuôi dòng
Dù đau xao xác nghìn con sóng
Thì bến bờ tôi vẫn ngóng trông
Về đi em! Về để mà nghe
Nhịp võng đời ru những giấc mơ
Xin mở lòng em như hoa nở
Hương nguyền còn thắm những câu thơ
Về đi em! Về để có nhau
Có niềm hạnh phúc, nỗi thương đau
Ta đem chưng cất thành men rượu
Rượu của tình xanh giấc mộng đời
Về đi em! Về tựa lòng đêm
Cho tình như buổi mới tân hôn
Cho hương ân ái còn lưu dấu
Em hãy về đi! Dẫu muộn màng.
VỀ ĐI NGỒI LẠI BÊN ĐỜI
Về ngồi lại giữa cồn lau cát bãiDòng sông nào trôi khuất nẻo mù sa
Ôi trái tim chảy trăm dòng thương hải
Vẫn còn nguyên giọt lệ bến giang hà
Hãy về đi, dù chẳng lời hò hẹn
Mộng trùng lai là giấc mộng phù vân
Hãy về đi, dù chén đời hoạn nạn
Rượu tương phùng là rượu của chia tan
Hãy về đi, dù áo đời tơi tả
Thì sá gì hương sắc đã phôi phai
Ta đã ném đời ta mù trăm ngả
Hãy về đi cho vẹn cuộc trần ai
Về ngồi lại bên dòng sông bồi lở
Như đời ta bồi lở suốt trăm năm
Vẫn còn nguyên trong ta từng giọt lệ
Khóc tình duyên chìm nổi cuộc thăng trầm.
VỀ ĐI! VỀ ĐI THÔI!
Vẫn nao nức một lần quay trở lại
Tìm vầng trăng chìm cuối bến sông người
Dù lòng đã heo may mùa thu cũ
Màu tình xưa còn ấm lệ trên môi
Vẫn quay quắt sân ga chiều gió rối
Đếm thời gian từng giọt nắng thu vàng
Nắng buồn rụng trên vai người chới với
Nỗi nhớ người giọt nắng buồn chưa tan
Thôi về đi một lần dù không kịp
Chiếc thuyền xưa chìm giữa bến sông người
Thôi về đi bóng đời nhau đã khuất
Còn bên trời một giọt lệ chưa rơi!
VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ
(Gởi Ng.)
Ba mươi năm trở lại bắc Cần Thơ
Sóng vẫn vỗ đôi bờ sông mông quạnh
Chiếc phà vẫn lại qua muôn đời cam phận
Người đi, về chẳng hò hẹn cùng ai
Ba mươi năm như một tiếng thở dài
Réo áo não qua lòng người khách lạ
Chiều cuối đông ngồi chờ bên kè đá
Vành trăng xưa từng mảng vỡ theo dòng
Chạnh nhớ người qua bến bắc hoàng hôn
Lòng thiếu nữ tỏa hương thầm dạ thảo
Ba mươi năm nửa đời tôi gió bão
Nhớ, quên người gió xõa tóc chiều buông
Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Gió thổi về đâu? Xuôi ngược cõi vô cùng
Em chẳng hiểu mây đời tôi vô định
Em có thấy sông đời tôi trăm nhánh
Mà chiều nay đậu lại bắc Cần Thơ
Ba mươi năm không hẹn, không chờ
Lòng tôi vẫn như lòng tôi rất cũ
Tình tôi vẫn như màu trăng viễn xứ
Đêm Ninh Kiều sáng một khoảng tình tôi
Lê Văn Trung
(Viên Hướng gởi)11033
Acacia Parkway
Garden Grove, CA 92840Tel: 714 982-6979
Fax : 714 - 982-9307
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (Orange
County ) đến mua thuốc ủng hộThanks