Nhà Thơ Huy Tưởng
TIỂU SỬ:
Tên thật: Nguyễn Đức Hiệp
Nơi sinh: Quảng Nam
Năm sinh: 1942
Hiện định cư tại Úc châu.
TÁC PHẨM:
Thơ: Mưa Trong Vườn Chiêm Bao, Một Mùa Tóc Mộ, Áo Nguyệt Ca, Hỏi Đường Cùng Mây Trắng, Trăng Kêu Xanh, Trong Đá, Người Nuôi Lửa Tịch Mịch, Những Âm Màu Xô Giạt, Đêm Vang Hình Tiếng Chuông.
Truyện dịch: Chàng Tuổi Trẻ Gan Dạ Trên Chiếc Đu Bay, Tuyết Trên Ngọn KILIMANJARO.
HUY TƯỞNG góp mặt trong cõi thơ miền Nam từ những năm của thập niên 60 qua các tạp chí văn nghệ Tư Tưởng, Văn, Vấn Đề, Thời Tập…và cho in lần lượt những thi tập của riêng mình. Có lúc cùng bạn hữu chủ trương nhà xuất bản Kinh Thi cho ra đời những dịch phẩm có giá trị về triết học và văn chương
Thơ của HUY TƯỞNG đầy những hình ảnh phiêu diêu của thế giới siêu thực với những thi ngữ đậm tính ẩn mật, huyền ảo đôi lúc tiếp cận đến lãnh vực tâm linh nhất là ý tưởng trong đạo Phật.
…
Sương là nước ở chân như
Động cành thủy lục nên thu thân ngồi
Đêm là máu của mặt trời
Theo huyền lâm dẫn xuống đồi thiền môn
…
Trong vũ trụ thơ của ông, ta hiếm thấy những hiện thực của thời thế mà chỉ cảm được hồn mình chìm vào nội tâm, chiều sâu của những vật cảnh bên ngoài.
…
Lá trôi xanh
Rụng khẽ những mầm chồi mới hé
Tiếng chim gù sóng sánh chuỗi cườm nâu…
Lá trôi xanh
Em trôi miết - hồn tôi vàng nắng cúc
Lăm răm hình cánh cung
Tầm tã huyền cầm hanh hanh nụ…
Lá trôi xanh mê thiếp ngực về xanh
Vàng nắng cúc thuở cườm nâu vừa mới gửi…
…
Vậy, có thể nghĩ đến và gọi tên một cõi văn chương như thế là viễn mơ được chăng?
TRÍCH THƠ:
DƯỚI TRĂNG CÂM
Cầm tay em dưới trăng câm
Tôi nghe lá cỏ âm thầm chết theo
Tóc bay đụn bóng tàn xiêu
Thôi em tình đã quá nhiều mây bay…
DÂNG TỪ NGỌN CỎ
Dâng từ một ngọn cỏ thôi
Mầu trăng xuống bệnh vỡ ngời tiếng chim
Tôi choàng dậy, đất trời im
Máu hồng nghẹn thở cùng đêm mất rồi!
Tập san TƯ TƯỞNG số 8 Năm thứ ba
GÓT LỤC TIỂU THƯ
Xé đau mảnh áo ngô đồng
Tiểu thư gót lục băng sông sương mờ
Vén tầm tả nửa trang thơ
Gieo thu nguyệt mộng lót tờ kinh xanh
Lá đêm trùng ngọn buông cành
Gào mây vô ảnh dặm thành cố vong.
VÀ NGHÌN NĂM CÙNG LÁ CỎ
Ồ tiểu thư, ngọn bông chiều
Để anh hái tặng em triều sóng hương
Mai về bóng lệch tà dương
Hồn xiêu phách lạc ngậm hường nhớ nhau
Lưu ly tơ cỏ nghiêng mầu
Nghìn câu vắng lặng dâng sầu xé hoa
Ồ tiểu thư, giọt mù sa
Xin em xuống mộng đêm ngà ngà say
Anh về triệu bước mây bay
Quên thân sinh tử bụi đầy áo trăng…
Tập san TƯ TƯỞNG số 2 Năm thứ tư
TRANG ĐẦU MỘNG
Tặng Ph. Th.
Dấu sương in vết chim hồng
Khi về đón bóng tà trông ngóng Người
Chiều lên muôn dặm mù khơi
Hai bàn tay lạnh buốt lời chiêm bao
Tuần trăng u hiển tuôn trào
Nghìn trang đầu mộng bước vào đề thơ…
Ồ cây lá buổi nguyên sơ
Ồ thông ngàn réo trên bờ tử sinh
Nơi đâu cuối nẻo biên đình
Đá sương âm vọng thác ghềnh hư không
Ta nằm chết lục sầu đông
Máu khô tóc lặng môi xông hương Người…
MÙA CẤM NGUYỆT
Người để lại nghìn dấu chân lạnh giá
Trong hồn ta sương đổ bóng căm căm
Mùa cấm nguyệt cuối trời xô thu gãy
Giữa dặm hồng hư huyễn gót trăng tan…
TRỜI CỔ NGUYỆT
Người rớt lại giữa chiều thu năm cũ
Áo sương chùng trăng lấm bụi chiêm bao
Trời cổ nguyệt băng hồng đau lá mỏng
Ta nằm nghe máu đỏ giạt phương nào…
THƯA CÙNG ĐÀ LẠT
Xin lứa cỏ trong đêm hồn rạo rực
Ôm chân ta run rẩy dưới trăng ngàn
Và khép chuyện đời kia phiêu lãng
Xuống bên trời cùng sương lạnh chưa tan.
TUYỂN TẬP THI CA 1971
DƯỚI CÂY LÁ ĐÈO RÙ RÌ
Tặng Người, ta hái ngọn bông Chiều
Rụng xuống phố rừng tiếng tịch liêu
Kìa đêm, ngập bóng ngày phiêu lãng
Xin chết nơi đây cũng quá nhiều
Xin chết nơi đây dòng suối nhỏ
Cho vừa cây lá một đêm say…
TRÊN BÃI KHUYA NHA TRANG
Gió thổi điên về trên bãi hoang
Hồn tôi đủ dại chút mây vàng
Ôi nghìn năm nữa, Người đâu biết
Giữa phút giây này tôi vỡ tan!
Giữa phút giây này từ vạn cổ
Sóng ngàn gào xé rách hư không.
Tập san VẤN ĐỀ số 44
bài vọng
Một ngày anh bỏ về biển xanh cùng nỗi nhớ rừng cao trong đó em nẩy mầm theo ký ức dưới mặt trời vừa mọc còn thơm mùi tóc ướt.
Nàng đã nằm trên giá thủy tinh ngày yên tỉnh. Mùa đông cũng qua theo dấu chân lạnh cóng và niềm ước mơ trắng linh hồn lũ dã tràng suốt đời đi hoang chạy trốn chính bóng mình.
Sau lưng anh tiếng nói em mọc chót vót như rừng dương ủ gió nơi đã nuôi nấng anh một thời niên thiếu bông đùa lầm lỗi.
Ngủ đi thôi, em thân yêu trong cuộc trưởng thành.
Chàng coi như bài vọng.
Một ngày ở biển anh uy nghi tạc mình thành bức tượng sống đời sống em nhỏ nhoi đau đớn, nhưng sóng xô gọt dần hàng nước mắt về dâng cao thủy triều.
Anh thẩn thờ vốc từng ngụm cát gọi Isabel. Biển bao la chuyền tay tiếp lời anh nhưng em trót là mãi mãi.
Đành tìm nhau trong suốt cuộc tang thương.
Chàng coi như bài vọng.
Những tháng năm cộng rơm và ảo giác
Không còn gì cơn lốc xoáy đời anh
Và chàng coi như bài vọng.
thôi em,
hãy cầm lấy
tuổi thơ và… lời từ biệt.
12.
Bây giờ con tàu quáng nắng bên tường rêu mượt
và anh cơ hồ còn hôn em trong giấc ngủ
bây giờ rừng cao nhựa mùa trẩy lá
lũ chim bay vật vờ
trên cây đau mệt lả
đường sắt cười im tiếng lạnh
bây giờ bàn tay đan thành vực sâu và anh chết giấc.
14.
Rồi chuyến tàu mùa đông phải đến
anh chạy trên rừng cao thổi harmonica không ngớt
bây giờ nước vui dưới chân cỏ mọc
và sương tan trên trái chín còn xanh
15.
Tiếng harmonica bỗng dưng buồn bã
anh so tay đốt lửa
đợi hồn tan bóng người.
18.
Ru em chiều đổ muộn
ngày đau theo bánh xe
tiếng còi thét rực rỡ
thôi tình xa xa xa…
20.
Bây giờ rừng kiếp kiếp tiếng kèn anh tạc vào đường chim chết
Ôi con đường chim chết lá bay lệ bỏng.
những chiều đá xanh
Và những chiều đá xanh
tôi mê sảng ôm bóng mình ngủ buồn
thấy trán các em chập chùng đồi cỏ
ôi những đồi cỏ may những bước chân nụ cười
Hỡi các em những em và em hồn trong suốt
ngày mưa phùn tựa kẻ vô danh chạy ngược cánh đồng
tình yêu tôi thật buốt
đi vật vờ cất tiếng hát vô ngôn
chắc gì các em biết được trong những chiều trời xấu
Ôi làm sao nói thẳng với các em
những chất chứa nguyện thề
những buồn lo sáng láng
nên vẫn thầm làm thơ
như hẹn tìm nghìn cô đơn còn dấu mặt
Và những chiều đá xanh
tôi vĩnh viễn ngồi trên bờ cách biệt
nhớ các em như nhớ những mùa đông
ôi mùa đông thở bằng nhánh cây cong
có con chim sững sờ đánh bạt tiếng kêu
Và những chiều đá xanh cùng quẫn
ở trời xa giọt lệ nồng nàn
hỡi em.
Tập san VĂN số 82
Ngậm ngùi gửi lại Tam Kỳ tiếng nói ngàn năm yêu dấu
1.
Khi nằm một mình trên rừng cao và vui với nỗi đau của một ngày tan bóng để lại sợi thừng hòng buộc thời gian vào bóng dơi đêm - Anh thở mát vào mặt trời và ngầm chứa lời mặc khải như lần ngỡ ngàng nói tiếng yêu em trên lối vắng những chiều mệt gió cành thu.
2.
Trầm khuất trong cô đơn như là rừng nuôi mạch nhựa – đưa tay soi để hình dung hạnh phúc – và – ôi em – chi riêng linh hồn kẻ tuyệt vọng mới tạo nên thượng đế - và vô cùng trong cái chết riêng em mới dựng cao cuộc tình vẳng đầy nước mắt tim anh rũ rượi cùng cơn giông hồng sẽ trút hạt một ngày chưa ước hẹn giăng mây.
3.
Cắm chiếc hoa tưởng niệm trên tuổi vàng ngất chất và im nghe tiếng hát chùng mất tự thời xa yêu nhau sủng thiện - kể lể với em bằng cảnh tĩnh mịch đời mình - vẽ vời em cùng nụ hôn buồn lộng lẫy một cơn mơ chưa vỡ giữa đêm nào khuya khoắt ở hỏa cầu xanh trầm bão vọng.
4.
Đoản khúc này anh viết cho em trên ngọn đồi cao Đà lạt rũ bóng một chiều kinh hãi chợt thấy lòng mình hoang vu biến đổi.
Tập san VĂN số 89
kể từ vạn đại
Sương là nước ở chân như
Động cành thủy lục nên thu thân ngồi
Đêm là máu của mặt trời
Theo huyền lâm dẫn xuống đồi thiền môn
Rằng trong tột đỉnh càn khôn
Tôi nguyên hình chúa của hôn phối trùng
Tạc hình mây dựng trung dung
Ca từ cựu ước đến vùng kim cang.
nhất nguyên
Khi nằm đẻ ở bên trăng
Cây là cỏ của nghìn năm trước rồi
Từ thiên thu hạt máu tươi
Chọn kỳ kinh nguyệt cho rơi trứng mùa
Nắng bay lên biển thành mưa
Trăng khuynh đảo mãi cũng chưa hồng quần
Em nằm đẻ lại thanh xuân
Giọt cường toan động cảm mừng lưu sinh.
của vườn khuya và ngọc thoan
Chim vườn cây cây vườn chim
Nửa đêm đá tảng bỗng chìm theo hoa
Kinh vô cùng đổ ngân nga
Hồn tiêu tịch lặng chui qua mộ người
Sầu tan trong nửa cánh dơi
Nghìn bông huyết rụng đỏ trời chiêm bao
Dầm dề mộng ướt lá sao
Vườn khuya bướm gáy làm sâu vườn người
Tập san VĂN số đặc biệt Thomas Mann
Hoài cảm trên Hải Vân Quan
Còi tàu thét sáng loáng
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
trở mình
gió trườn đêm khe lạnh. Lòng se.
Khắc khoải tím những bông hoa. Mờ yếm lệ…
Buổi tầm dương
Thuở sông xa một dải như cuồng. Vành vạnh biếc.
Ngựa lao nhanh vó quạnh.
Bờm sóng dựng
Ồ! Bờm sóng lả!
Trắng xoá hồn chim kêu lạc giọng
Mà lòng vừa nhuốm màu lữ thứ
Chốn quan san…
đẹp xót xa đưa!…
Còi tàu thét rực rỡ
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
thở nồng hoa nhiệt đới
Lệ không nguôi thăm thẳm đáy chiều
Choàng thức dậy đã xô hồng đẫm đẫm…
Còi tàu
Còi tàu!
Rúc từng hồi rực rỡ
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
chốn trăng xưa…
mơ giấc rằm xanh
Huế 12/1970
MỘT ĐÊM CÂY CỎ
Giết cung đàn trăng lạnh
Mây đùn mộ mắt môi
Giọng cười rơi từng mảnh
Chiều dang dở sau đồi…
Dầm xuống mồ sương đục
Chiều cháy ngút ác tà
Lửa loang đầu ngọn trúc
Thảng thốt đỏ màu hoa…
Chân bước bùng vắng lặng
Si thắt cổ trên cành
Đêm gầm gừ vô hạn
Trăng kêu lừng đá xanh…
Nửa khuya trào tóc biếc
Trăng bát ngát ngoài hiên
Chim kêu, ôi kinh động
Rừng ớn lạnh vô biên!...
…Phải em ngoài gió lớn
Thầm thì rặng vi lô
Chẻ hai tờ lục diệp
Viết đời xuân không ngờ?...
Tập san THỜI TẬP số cuối 27/3/1975
Nguyễn Thanh Châu
(AZ, sưu tầm và gởi)11033
Acacia Parkway
Garden Grove, CA 92840Tel: 714 982-6979
Fax : 714 - 982-9307
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (Orange
County ) đến mua thuốc ủng hộThanks