Uẩn khúc mùa hạ
ngồi nhìn mùa hạ với nhiều đăm chiêu
sợi tóc nào chẳng thay màu
và hoa nào không héo ?
lời thơ đôi lúc bay lên cao
lại có khi rơi xuống vực sâu
đất trời vẫn vậy không thay đổi
lửa mặt trời nổ tung yêu thương
như cơ duyên chúng ta còn bên nhau
trong khu vườn nắng ấm
có hoa nhiều màu và chậu phong lá đỏ
lánh xa bạo lực và bệnh dịch ưu phiền
nói lên những điều giữ kín
để chợt hiểu có khi không phải là trừu tượng
có điều gì là điều cuối cùng
trong lẽ vô thường phù sinh
ngôn từ cũng như hoa nhỏ
chỉ có ta mới hiểu sự hiếm có
trổ ra hôm nay cho nhân tình bớt khổ
bản nhạc và nụ cười hôm qua
vẫn còn đó trêu người, chọc ta
phía sau chén trà hay ly cà phê
có bóng ai khuất mặt
con chuột nhỏ chết bên khu vườn
mùa hạ có nhiều uẩn khúc
làm chảy những giọt nước mắt âu lo
nỗi êm dịu quay cuồng chung quanh sự trong sạch
con chim tự hỏi lòng
dưới mặt trời rực rỡ
sao chẳng thấy gì
ngoài nỗi buồn trên nhánh cây thiếu bông
Tưởng rất quen nhưng không dễ
viết câu thơ lên giấy
tưởng rất quen nhưng không dễ
chữ nghĩa bỏ đi kêu mãi không trở về
hững hờ, không bao giờ trọn đủ, lê thê
mực vẽ lên tranh
tưởng rất quen nhưng nguệch ngoạc khó nhìn
chân dung biến dạng, nghĩ hoài không ra
hình hài trông khác lạ đóng khung giữa bốn thanh gỗ
nhạc phóng ra trên đàn
bao nhiêu cũng lạc, hát hoài không nhịp điệu
nghe xong phát chán
tiếng kêu leng keng như phèng la
chính từ đó là những phiêu lưu
đi qua nỗi khổ, niềm vui
thất vọng, hy vọng, tràn đầy rồi trống vắng
bi hài kịch nhân sinh méo mó
soi gương chẳng nhận ra mình
thôi đành cười lấp liếm
khề khà như một chấp nhận trẻ con
bước vào chiều thu đỡ buồn
thy an
(Bỉ)
(Tác giả gởi)
11033
Tel: 714 982-6979
Trân Trọng Kính Mời
Quý độc giả và thân hữu (Orange
Thanks