NGUYỄN AN BÌNH
KHI TA VỀ 2
3- Khi về rũ áo chiêm bao
Đường xưa mây trắng cõi nào thế thân
Lên nương tìm dấu dã tràng
Sóng xô bờ bãi ngút ngàn tà dương.
Khi về bóng nhạn kêu sương
Thì ra giang khúc miên trường là đây
Bên hiên lá rụng xếp đầy
Sâu rêu từ thuở giấu ngày vào đêm.
Khi về phố cũng đã quên
Hình như ngày ấy mất tên một người
Ven đường ngóng hạt mưa rơi
Nghe xao xác chút ngậm ngùi rất xa.
Khi về nằm dưới cội hoa
Ngỡ trong sương khói la đà áo em
Dơi đùa chớp cánh ăn đêm
Bỗng tàu dừa rụng vườn thêm chút vàng.
4- Khi về hạc nội mây ngàn
Tìm trăng cổ tích đã vàng cõi xưa
Bóng người lẫn giữa lau thưa
Mùa thu cổ độ ai đưa tiễn cùng.
Khi về nhặt đóa phù dung
Nghe hồn cố quận mịt mùng khói sương
Tay choàng ôm lấy khoảng không
Hương nồng nàn phố cánh hồng đã quên.
Khi về xác đã lênh đênh
Nửa treo mé vực nửa liền thịt xương
Dấu chân chạm cõi vô thường
Biết đâu chớp bể mưa nguồn mà than.
Khi về lạc bước hồng hoang
Đầu sông hoa nở cuối ngàn mây tan
Dấu hài nhẹ gỏt phù vân
Thiên thu cổ thạch còn gần nhau không?
20/11/2020
VIẾT TRONG MỘT NGÀY VÔ ĐỊNH
Người về bên ấy
Chiều mưa bên nầy
Ngàn năm mê mải
Nỗi buồn liêu trai.
Một hình một bóng
Một giọt nắng khuya
Một vách tường xám
Tình yêu đã lìa.
Con chim báo chết
Bên bờ tử sinh
Thời gian trôi hết
Đâu chờ bình minh.
Tiếng dương cầm lạnh
Thả xuống đời nhau
Gọi hồn cô quạnh
Trắng bờ tóc lau.
Buông vầng nhật nguyệt
Rụng xuống cầu Lam
Thả dòng tứ tuyệt
Vàng tờ hoa tiên.
Niu cành thạch thảo
Nhớ người tóc mai
Tím màu hoa cũ
Dốc tình sương bay.
Dòng sông vô định
Một ngày lênh đênh
Sân thiền thanh tịnh
Cõi người không tên.
Dấu chân thiên cổ
Treo ngọn tình sầu
Mai nằm dưới mộ
Đợi người kiếp sau?
Nguyễn An Bình
(Tác giả gởi)
*
Phạm Hồng Ân
LỘNG LẪY NGÔN TỪ
Gởi Yên Thảo, ngẫu hứng từ bài HƯƠNG NẮNG.
bạn ngửi được mùi hương của nắng
đã bay thơm từng phường núi phố rừng
làm ngọt tôi những vị đời vừa đắng
trong ngôn từ bằng hữu dửng dưng.
tháng mười một bắt đầu thưa vắng
những nụ cười những thông lệ xã giao
tôi lại thấy trong giọt buồn của nắng
long lanh đời từng hạt lệ chen nhau.
nắng vẽ bạn nét màu vô sắc
đẹp vô cùng một hình tượng vô không
tôi đứng lại bên này bờ trầm mặc
nhen nhúm thơ từ hạnh phúc ngược dòng.
mùa nắng cũ hương vẫn thơm mùi cũ
se lòng tôi những buổi sáng lập đông
ấm tận tim từng bầy chim làm tổ
trên phố rừng phường núi vẫn đầy sương.
chỉ còn lại ngôn từ lộng lẫy
trang điểm thơ để vui sống mỗi ngày
nắng của bạn có mùi hương huyền thoại
thì thơ tôi đang mọc cánh muốn bay.
(24/11/2020)
BUỔI SÁNG TRÊN BẮC NĂNG GÙ
thất thểu bên ta là con sông
buổi sáng buồn mặt nước trơ rong
thất thểu ta là tên lính trận
tìm đường về nguồn cội quê hương.
ta buông ta trên bắc Năng Gù
ngó phương nam khói lửa mịt mù
về đâu những cảnh đời trôi giạt
gồng gánh chen nhau chạy tản cư.
trời bắc lồng lộng đoàn quân reo
bom gầm đạn xé mảnh đất nghèo
mảnh nào ghim nát hồn linh nước
biển động cuồng quay tiếng nhổ neo.
bắc Năng Gù nhỏ nhoi thân ta
mặt trời chìm địa ngục yêu ma
con sông nằm phân nhau hai khúc
hai khúc đều đẫm máu đỏ da.
buổi sáng úp đầu xuống sông khóc
sóng lượn vòng kéo trắng bãi tang
thì ra ta đã đành mất nước
ngửa mặt lên trời cất tiếng than.
(23/11/2020)
EM MÃI LÀ ĐIẾU THUỐC
em đến làm nghiêng chiều bến chợ
trời sắt se ngọn gió căm căm
tóc ngắn không sao che kín cổ
đành lấy thơ tôi quấn thành khăn.
buổi chiều tôi, lòng đã lên đèn
dù nỗi buồn trên phố nhá nhem
áo trắng em trắng con sóng ngược
và trắng chuyến đò ngang đón em.
mái trường quen chẳng có bóng cây
trưa đầu hè mây muốn ngừng bay
xin khấn Trời cho tôi mọc rễ
thành cây si che mát nơi đây.
tôi chứa tình em trong sách vở
nên trang nào cũng lấm lem thơ
còn lại vài tờ dành làm nháp
ngồi vẽ hình em lúc thẫn thờ.
em về độc đạo con đường quen
hoa lá ghen héo úa vì em
cái dáng thon thon như điếu thuốc
ngậm hoài tôi càng thấy ghiền thêm.
mùa này có thể mưa Tắc Vân
mưa đem thương nhớ đến thật gần
sợi em trên chuyến xe lam muộn
có biết sợi tôi đang hóa thân.
sáng nay em đến bằng đò ngang
có làm sóng dậy giữa trường giang
hay bằng chuyến xe lam thường lệ
xáo động sầu tôi một dung nhan.
bảy năm trung học dài vời vợi
tôi ngó tôi: vẫn mãi là thơ
còn em, vẫn cứ như điếu thuốc
trăn trở môi tôi lúc thẫn thờ.
(20/11/2020)
PHẠM HỒNG ÂN
(Tác giả gởi)