NGUYỄN AN BÌNH
tranh đinh trường chinh
CHÀO ĐẤT MŨI
Chào Cà Mau – Chào bình minh đất Mũi
Chào rừng tràm chào rừng đước xôn xao
Chào biển xanh chào ngọn sóng bạc đầu
Ta lại về vùng cực nam đất nước.
Đất phương Nam dấu chân người đi trước
Còn đâu đây theo ngọn gió triều lên
Chạm tay vào cột mốc quá thiêng liêng
Mới thấy hết mùi bùn non dậy đất.
Từng bãi bồi níu chân từng thân đước
Hóa trường thành ngăn sóng dữ biển Đông
Đàn chim bay gọi con nước lớn ròng
U Minh Hạ bạt ngàn xanh bất tận.
Hòn Đá Bạc ai về qua cửa cạn
Có thấy tình soi bóng nước phù sa
Có thấy bông tràm tỏa ngát hương hoa
Nên rất ngọt bản tình ca vọng cổ.
Tình sâu nặng thấm trên từng ngọn cỏ
Đất Mũi kiên cường qua những bão dông
Cửa Khai Long thuyền vượt sóng biển Đông
Cho ta vẫy chào bình minh Đất Mũi.
MIÊN MAN CHIỀU SÔNG HẬU
Lại về bên em dòng sông thơ ấu
Chảy hiền hòa suốt năm tháng hoa niên
Lấp lánh phù sa mang tình tôi sâu nặng
Gieo đôi bờ từng hạt nhớ hạt thương.
Có đợi nhau qua một ngày nắng vội
Để mưa về ướt ngọn tóc chiều hoang
Tôi ngồi lại bên chân cầu rất muộn
Thả cuộc tình theo sóng nước trường giang
Người có phải cánh bèo trôi viễn xứ
Bỏ lại đây con nước lớn không về
Màu sét gỉ của chuyến phà năm cũ
Loang vào hồn từ thuở biết si mê.
Màu hoa tím mang tấm lòng của biển
Có chở che dông bão cuối phương trời
Dòng sông hát bốn mùa thơm hoa cỏ
Bay về đâu một cánh nhạn lẻ loi.
Những giọt mưa lặng thầm trên sông vắng
Chiều lên khơi cho khói sóng dâng đầy
Con sông Hậu một đời miên man chảy
Neo tình tôi ngày ấy hóa mây bay.
23/9/2020
NHỚ MƯA ĐÊM TRONG RỪNG CÁT TIÊN
Lại nhớ tiếng mưa đêm
Trong rừng già huyền hoặc
Giấc chìm sâu khuya khoắc
Hơi thở của đại ngàn.
Sáng vượt sông qua rừng
Giữa mênh mông sóng dữ
Lũ cuốn từ thượng nguồn
Phà chòng chành chực rã.
Chiều len dòng suối cạn
Cá mừng lội dưới khe
Chùm mây rừng lủng lẳng
Trên đầu bao tiếng ve.
Thao thức thú gọi bầy
Lời côn trùng tấu khúc
Nghe mang tác lạc loài
Chân giẫm lên lá mục.
Hình như trong cơn mưa
Có tiếng người vẫy gọi
Phải chăng lời hẹn hò
Từ muôn ngàn kiếp trước.
Đêm ta ở lại rừng
Thấy mình cô độc quá
Xạc xào vạt cỏ tranh
Âm vang chừng rất lạ.
Châm ấm trà chờ sáng
Thấy trăng chếch ngang đầu
Mai qua sông xuôi phố
Rừng gọi biết về đâu?
3/9/2020
MÂY TRỜI TRẮNG QUÁ MẸ ƠI
Bỗng dưng lòng muốn quay về
Tắm trên dòng sông thơ ấu
Thèm mùi cá chốt dầm me
Trong bát cơm chiều mẹ nấu.
Lại nhớ những trận đòn roi
Trèo cây bắt chim phá tổ
Lội bùn bắt cá ếch soi
Trợt chân bàn tay rướm máu.
Bỗng dưng lòng muốn trở về
Ngủ trong lời ru của mẹ
Chao ơi những buổi trưa hè
Ngọt ngào môi hiền con trẻ.
Bát canh tập tàng đơn sơ
Ngày xưa giờ sao xa lắm
Đi qua một thuở học trò
Cháy nắng còn thơm rơm rạ.
Mẹ về ngụ giữa mùa trăng
Hắt hiu nỗi buồn cố xứ
Quê nhà cách mấy dòng sông
Tìm trong giấc mơ xưa cũ.
Bỗng dưng lòng đau muốn khóc
Nhà xưa giờ ở nơi nào
Một đời bão dông chưa tạnh
Mẹ thành mây trắng trên cao.
6/9/2020
NHỚ NGƯỜI TÓC MÂY
Ngày em nuôi tóc thơ ngây
Tuổi thanh xuân mượt bờ vai điệu đàng
Mênh mông áo lụa nắng vàng
Bên thềm còn thoảng hương hoàng lan bay.
Ngày em nuôi tóc cho ai
Bay trong chiều, gió mệt nhoài bóng tôi
Vòng xe mòn một góc đời
Giấu trong kẹp tóc của người vừa phai.
Xin em nuôi mãi tóc dài
Để tôi bí mật giữ hoài hương trinh
Mười năm sau vẫn say tình
Đêm đen đâu thấy bóng mình mà soi.
Rồi em thả tóc bên trời
Cuốn bao bụi đỏ qua thời bão giông
Tóc nào xưa hãy còn xanh
Ủ hương bồ kết không dành cho tôi.
Ngày em cắt ngọn tóc thề
Đường chiêm bao lạc lối về nắng phai
Xứ người phiêu dạt tóc mây
Nhớ ai nuôi tóc khôn khuây nỗi buồn .
7/8/2020
Nguyễn An Bình
(Tác giả gởi)
*
Hồ Chí Bửu
THƠ ĐÔNG LẠNH...
Em cài bom hẹn giờ vào thơ ta chi vậy ?
Nên vắng em thơ cứ nổ tưng bừng
Cài bom hẹn giờ vào thơ ta chi vậy
Để suốt đời ta thương nhớ người dưng
Ta đâu phải là thiên tài chính trị
Thơ chảy ra từ máu của trái tim
Và cứ thế thơ mang màu ũy mị
Hót vang lời thống thiết một loài chim
Sao em nỡ bắt ta làm IS
Để một đời tự sát với tình yêu
Thơ đã nổ - tàn đời tên ngờ nghệch
Thương tích đầy mình chân bước liêu xiêu
Thôi nhé em – hãy để thơ đông lạnh
Nổ làm gì – thế giới thích bình yên
Những ngày vắng em ta làm người cô quạnh
Giấu trong lòng kỳ tích một tình duyên…
ĐI DƯỚI MƯA CHIỀU...
Mưa rất nhẹ rớt trên chiều phố nhỏ
Mưa cuối mùa – trời sắp sửa vào đông
Mưa muộn màng trên nỗi nhớ mênh mông
Và một gã bơ vơ chiều phố lạ
Đi rất chậm – chẳng có gì vội vã
Chậm để nghe cái lạnh buốt vào tim
Ta khoét sâu vào nỗi nhớ triền miên
Em đi vắng – đâu ai truyền cảm hứng
Mưa thì lạnh nhưng ta thừa chịu đựng
Chỉ xót xa tình rớt mất dọc đường
Mưa nhạt nhòa khuất dấu bóng người thương
Là cái lạnh trăm năm tình tri kỷ…
ĐÔNG VỀ RỒI ĐÓ EM..!
Và thơ ta sẽ ngủ vùi trong mùa đông lạnh giá
Khi con sư tử già không còn những cánh rừng hoang dã
Cây cối hoang tàn và con suối cũng ngừng reo
Thơ cạn nguồn trong ý nghĩ trong veo
Dấu chấm hết của một thời ngang dọc
Ta sẽ gục trên hành trình đơn độc
Móng vuốt nào cho một cuộc trường chinh
Chuông nhà chùa rung lại những hồi kinh
Là sắp có một tín đồ tạ thế
Ta tàn bạo nên trăm nghìn nghi lễ
Cũng chẳng là gì cho một gã tình si
Đông đã về trong những lối em đi
Hoa vẫn nở - vẫn hương đời thơm ngát
Vẫn mặc kệ với những gì chưa đạt
Đạt được gì và chưa đạt sẽ ra sao
Vấn nạn nào rồi cũng sẽ qua mau
Ta mãn nhiệm với nỗi lo sống chết
Đời là thế - lặng im là đã hết
Hết nhiệm mầu cho một cuộc rong chơi..
hochibuu
06.12.20
(Tác giả gởi)