Lửa Đốt Ngoài Giới Hạn,
Mãi đến khi chàng đã nằm sâu trong mộ huyệt, nàng cùng bạn bè đến thăm mộ phần. Nghe kể rằng buổi nào còn đùa giỡn ở trần gian, Cao Đông Khánh mơ thấy động Vũ Thủy khai suối tiên ngàn, nghìn xưa róc rách, nàng mỉm cười, đăm chiêu, lưỡng lự…Sá hề chi một mùi hương hoa tưởng dung, nàng rón rén tưới rượu trần gian lên mồ chàng thi sĩ. Hỡi ơi, động thiên đường tở mở. Biết bao kẻ dại khờ đắm say ảo giác.
Chàng đã siêu thoát về cõi trời vô ngại. Kỷ niệm hôm ấy còn đọng lại trần gian âm ba mật ngọt, làm hôn mê người kẻ chợ.
Tháng giêng trên ấy tuyết rơi dưới này mưa lũ
ở giữa cuộc đời lạnh lẽo long đong
mặt trời quốc sắc trong tư phần phú quý
có một ngôi nhà trong khoé mắt em
(CĐK)
Chàng công tử Sài Gòn Chợ Lớn ngày nào nay đã hóa thân thành chàng thi sĩ Cao Đông Khánh, hào sảng trong thi ca.
khi anh về Đakaovỗ lên bàn bọc thiếctách cà phê thượng thừa(tính sổ)
Hào khí kẻ sĩ ngùn ngụt cháy như thanh kiếm Kiều Phong nơi Nhạn Môn Quan, lưới trùng vây điệp điệp của quần hùng trung nguyên. Bởi một tên goi Khất Đan mà bao hệ lụy, quê hương mịt mù gió cát nơi ngoai mông mà Kiều Phong bị truy sát. Ngã chấp của con người còn nặng nề âm khí, kỳ thị chia rẽ. Ngọn giáo vô luân thọc sâu vết thương người ngã ngựa, muôn trùng uất nghẹn, biết bao dâu bể đau đớn lầm than. Nơi xã hội không còn chỗ đứng của con người lương thiện.
Một thuyền nhân, CĐK đã vượt qua địa ngục có thật. Cõi thơ dị kỳ tài hoa, những ẩn dụ thông minh làm ta suy nghĩ bàng hoàng. Tính dục trong thơ phát tán cái xung năng trầm uất bật kêu những vần thơ rướm máu, xót xa cô quạnh.
Con trốt anh chị mưa như rút ruộthoa nở bề ngang nhan sắc khai trươngHaygió ở chiều cao hay gió ở chiều sâuở cửa giữa em thế nào cũng tiệnở giữa cửa bùa mê hay ở giữa cửa hồng nhan?(những vương quốc tân khai)
Hoặc:
Khi tôi đến Friscotôi là thằng đào ngũ phản bộimùi quê hương trong biển dữ kinh hoàng(khi tôi đến Hoa Kỳ)
em ngó gì đó Ngabiển hoang tàn ám ảnhmọc trong đầu tử thi(cảng nước mặn)Vànhững đêm ân ái trên hằng vạn mặt hồ băng giá
dấu vết chỗ nằm như bóng chim bay(di tản America)
Những thuyền nhỏ chở bọn người biệt xứChạy vô cùng mù mịt đất trời đêm(khởi hành)Em chảy thành, nước mắt bật cơn mưaChiều hồn phách cũng theo người mất tích(Khởi hành)Trời ơi hải tặc Thái Lan, nỗi nhục nhã loài người, sự man rợ tột cùng.Soi mặt xuống biển, trở thành tế vậtEm nõn nà rách lớp võ che thân(hải tặc)
Cảm thương nỗi bi thống của người con gái Việt Nam, tôi viết mấy lời xót xa chia sẻ cùng Cao Đông Khánh:ôi đau đớn em tôi cô gái nhỏchúng bóc trần em như thỏi chocolatecơn nhục thể nhe hàm răng mã tấuchúng ngoạm lên đầu vú lửa thanh tân
(CTT)
Bạn tôi, BH, trong đêm chúng tôi rong chơi cõi ta bà, tụ họp ở nhà Trần Hoài Thư cùng với Phạm Văn Nhàn, Phạm Cao Hoàng, và Lãm Thuý, giữa men rượu, đã hào hứng đọc những câu thơ say đắm của Cao Đông Khánh. Tôi đã mềm người lặng nghe thích thú, xin chép lại ra đây để nhớ lại một kỷ niệm đẹp:
tôi một bữa ngồi yên như bàn ghếnắng rọi trong đầu những trắng bao lacòn đôi mắt tôi ở Nhà Bè Gia Địnhở Ngã tư Bảy Hiền ly nước mía má môi
em đạp xe mini trời gió mềm trong áothành phố bập bềnh trôi giữa nắng mênh môngsợi tóc chẻ hai gần đường xích đạovạt áo sau lưng khép hở Sài Gòn(Uẩn tình kẻ xa xứ)Lửa Đốt Ngoài Giới Hạn