TIỂU SỬ:
Tên thật: Huỳnh Văn Hiến
Nơi sinh: Đà Nẵng
Năm sinh: 1942
Năm mất: 1995 tại Sài Gòn
TÁC PHẨM:
Thơ JOSEPH HUỲNH VĂN ( 2011, Giấy Vụn xuất bản )
Cơn mưa trắng lạc dòng đời thống hối
…
thiên thu sáng quắc lệ chiêu hồn
Hình ảnh trong thơ lạ và đẹp:
Người về dưới chân sao lặng lẽ
…
Phố chợ chờ đời thay áo đỏ
Do đó, thơ ông đã tạo cho người đọc nhiều ấn tượng để mơ mộng và tưởng tượng.
TRÍCH THƠ:
NHỮNG TÓC HOÀI TRÊN ĐỒI
Áo chàm xưa vắng dấu sương mờ
Một ngày trót thương nhau không nắng
suối hiền mơ
Nuôi xanh mãi vầng trăng
mưa trầm lắng
kết tóc hoài trên đồi
chiều đạm bạc xa nhau không biết nói
nhớ người
dõi núi thuở tàn trăng
TÔI NGỒI RẤT VẮNG BÓNG TÔI
Tôi ngồi nhuộm máu sân liêu
vì em trầm tụng kinh chiều khóc tôi
tôi ngồi đắm đuối không thôi
vì em thắp nến chờ tôi hiện về
tôi ngồi đâu?
tỉnh hay mê?
Chao ôi, ai cột tóc thề trong mưa
tôi ngồi xế bóng thu xưa
vì em liều với nắng mưa theo người
Tôi ngồi, đợi tóc xanh tươi
sáng rất hiu hắt, ai?
cười hắt hiu…
tôi ngồi rất vắng bóng tôi
HOÀ ÂM MÙA CẦM XANH
CẦM DƯƠNG XANH
Ôi khúc cầm dương sầu quí-phái
Đàn ai
Ngăn ngắt trời tây-phương
Người lắng
mơ lên chiều
xanh vương…
hồng tuôn thanh-thót suốt đêm trường.
Hồng tuôn. em trắng nuốt dương tay
Thôi đã nghìn xưa hương khói bay
Đàn im. tôi biết làm sao thấy
Đêm qua tôi chết quá không hay
Đàn im. tôi biết làm sao thấy
Réo rắt. em tinh-khiết buông tay
Réo rắt. em trong suốt như mây
Ôi khúc cầm dương sầu quí-phái
Đàn ai. ngăn-ngắt trời tây-phương
Xanh đóa hồn tôi xanh lá lệ
Trong vườn tôi xanh đẫm tinh-sương.
Ôi khúc cầm xanh
sầu quí-phái.
Mưa trầm xanh cầm mộ ngát xanh
CẦM NGUYỆT XANH
Ai đàn dưới nguyệt, ai như mây
Có hoa rất lệ, ngát hiên tây
Ai xõa tóc xanh, ai đầm áo
Nửa đêm ngất tạnh.
Cầm buông dây…
Ôi nửa đêm sầu
sầu ngất tạnh
sầu như cầm, nguyệt tàn về đâu…
Em hỡi! khi tay ngà rỏ máu
thì mộ lòng tôi cỏ xanh rồi
Cô cho tôi đắm thuyền năm ấy
Về đầm đìa ngực mà ngất say
Một đêm. tôi uống hết sông đầy
Một đêm. tôi khóc hết thơ ngây
Không rượu tôi về trên bến vắng
Một đêm. tôi ngắm hết mùa trăng
Không rượu tôi về trên bến vắng
Suốt đêm nằm nuối tơ tóc nàng
Hồ như
cầm dứt dưới trăng tàn
Ai xé lòng như nguyệt thắm mênh mang…
CẦM HỒ XANH TRẦM MÌNH
Rất xanh, tóc mới chấm ngang vai
Âm u, chiều tới bên hồ đắm
Muôn trùng thăm thẳm em ngất xanh
Xanh mi. xanh mắt.
và xanh tóc…
Nàng ơi xanh đắm đuối thiên thanh.
Trong xanh ai đắm chiều tê lạnh
Chảy khắp dòng em rực ánh hồng
Nhương sao trong buổi xuân xanh ấy
Xuống tóc. em trắng xoá như mây
Theo mây…
rồi biết giạt phương nào
Lòng ta rồi sẩy bước nơi nao
Con trăng thơ dại chưa đầy tuổi
Đêm qua tự vẫn đáy sông hằng
Ôi một chút chiều rất mong manh
Một chút chiều xao xuyến đáy thiên thanh. Cầm hồ…
(Cầu mong con trăng thơ dại kia xanh mai mãi
trong đáy nước xanh )
Tặng NGUYỄN ĐẠT, đã lưu giữ những vần thơ lặng lẽ này.
ĐỘC KHÚC
Têrêxa Tên Của Em Trong Đám Lá Khô
Têrêxa
Ôi tên em
Têrêxa trong đám lá khô
Mùa thu mở cửa mộ vàng
Reo lời thơ ấp ủ
khắp đồng hoa trắng xoá tên em
Têrêxa bát ngát…
Đốt hết chiều tà
lặng lẽ hát bên rừng hiu quạnh
gương mặt em lặng lẽ vừng trăng
Xa vắng
“Têrexa“
lá khô thì thầm
”Têrêxa” rưng rức sầu quanh nắng
Người nghe chăng trong gió “Têrêxa “
Ôi! hương cỏ
Mùa thu về đỏ ối đồng trinh bạch
Cỏ non dày khắp mặt đất thương đau
hồn sầu lên xanh
quanh chân nàng nhẹ bước
Mùa nước mắt không tan trên lá “Têrêxa “
sầu khúc chiều tà
ngân vang hồn đá cổ
gặp tên em khắp máu tuyết mênh mông
ngày băng giá tuôn rơi thương nhớ
tên của em tan vỡ ngực trời chiều
“Têrêxa “ mãi mãi xót thương
lời tuyệt vọng đóa môi sầu bừng nở
Tên của nàng mờ mịt trong mưa
Mưa, Mưa, Mưa
Mưa buông ngàn nụ tím giữa hoàng hôn
Ôi Hình Bóng…Tấm Gương Xe Vỡ Nát
Chuyến xe chiều rải rác tên em
nghiền nát mộng
lòng đường buốt nhức
Têrêxa
Mưa, Mưa, Mưa, Têrêxa
Xa khuất
buổi chiều dày đặt xuống trên vai
một hành khách mang tên người ở lại
đi,
đi mãi…
đi mãi theo hoàng hôn
Lớp đá mây xây chân chiều mênh mông
lòng tháp đỏ vùi chôn tên nàng:
“Têrêxa “ hoa lá bàng hoàng thức dậy
gió bão dạt dào thức dậy
lòng anh thức dậy nát tan
buổi chiều vang trái tim lá non
run rẩy:
Đọc giữa lòng sáng mai
Têrêxa, chút nắng mong manh
anh để lại trên chiều
một ngày kia mong chờ như huyệt mộ xa xôi
dưới đồi sao băng lặng lẽ
chút nắng tà yếu đuối không phai
Ôi! tên ai
xanh mãi lòng bóng tối thương đau
Têrêxa tên em
Sầu
sâu thẳm
hoa rủ cánh gọi xa xăm lòng đất
Phảng phất
trên môi người yêu nhau:
“Têrêxa “
mồ sâu không nguôi hồn tuyệt vọng
ôi bóng tối dịu dàng ấm cúng
dấu tên em
ôi ngày mai dấu đêm rực rỡ
Chiều nhớ thương tên em rơi trong gió
Têrêxa! hương cỏ
rơi trên môi nắng vàng
tên của nàng xa quá
Têrêxa
Phải đi đến xứ chết
tìm em
Thêm lòng mình bằng lòng đất vĩnh viễn.
Điên…
Điên. Điên Dại Dột Buổi Chiều
những chuyến xe điêu tàn không bến đậu
điên, điên thầm kín làn mây yếu đuối
điên ngàn đời con suối phủ chân em
Ôi tóc đêm
buông phủ
mù loà chuyến xe chạy điên cuồng không tới
tên của người
Trong đám lá khô
Mùa thu
đắm đuối ngàn thu đáy mộ
Dưới đồi sao băng lặng lẽ
Hẹn không về
Một bông hoa
xa vời nước mắt
Một bông hoa lạnh lẽo dao sắc
Hãy thức dậy
Giấc mơ tuyết trắng
người đi qua im lặng ngàn đời
giọt lệ anh rơi vào mắt em
vết thương chiều vô vọng
ôi bóng tối nuôi hoa hồng khổ đau
lòng gươm thiêng nuôi máu u sầu
ôi hương cỏ
nuôi trên môi ngàn sau:
“”Têrêxa “
khu rừng sâu thảm thiết tên em
Mùa thu mở cửa mộ vàng
reo rắc lời thơ ấp ủ
“Têrêxa “.
Thi Sĩ
Lời thơ trầm biển tuyết
Dòng huyết băng réo rắt cổ chim
Đôi cánh gãy
chìm chân trời rạn vỡ
Thạch Hoa ơi, mở cửa đón chàng
Ai chôn trăng tàn khắp gió bão
ngọn dao sầu yêu dấu ngực hoa
Mịch La. Mịch La
lệ lòng gieo đoá thạch tan tành
Vừng đông lạnh nhớ rừng tùng kiêu bạc
Khuya trốn theo tiếng hát trên đồi xanh
Biển tuôn mộng âm thanh đá trắng
Cười mưa rơi trầm lặng
Đại hồ cầm
Về câm giữa môi sâu nước biếc
đoá bạch hồng
tử biệt mùa thuChia tay từng cánh trắng não nùng
Thời hiu quạnh…
mơ chập chùng đáy ngục
Tịch liêu khúc
sao mãi mãi đầy trời
Gởi lên vai những mảnh đời băng giá
Núi đá chiều thương xót
ngã lòng tay
Rót rượu xuống bình minh chìm đáy lệ
đưa hoa về
thắm nở chốn xương tàn
Mưa ủi an vừng trán kẻ cô đơn
rừng oan trái hò reo mùa thống khổ
Hoa trở về đổ máu khắc thơ
Hãy mở ngực đón lời chàng,
hỡi đá
hồn dạ khách gục ngã đêm rằm
chân thềm xưa
trăng rét mướt xa xămĐại hồ cầm
âm u chôn triền núi
Giữa đêm thu
mưa vùi dập cung sầu
ẩn tình khuya
lệ thấm ướt sông sâu
đàn ru mối thương đau lòng đá
Ra đi…
theo tiếng hát đồi xanh
nhân ái lệ trao tay vừng đông lạnh.
YÊU THẦM KÍN TRONG VẦNG TRĂNG SÁNG TẠO
Tiếng Sáo: nỗi lòng của một nghệ sĩ đất Thuận Hoá đã gởi trọn mốiu sầu đến chết qua tiếng sáo.
Trời hẹn mãi nghẹn ngào
Hương Cỏ
Gởi cho chiều hơi thở đất sâu
Yêu thầm kín trong Lòng Trăng Viễn Xứ
Vầng thơ xây mộ đỏ
sau đồi
Ôi Đoá Hồng chưa trao
nơi ngực người lỡ khép.Rừng Hoa Sao rụng máu
Nao nao
Máu nao nao giữa lòng Chiều thao thức
Môi Ngàn Sau
rạo rực cả Trời Sầu
Trầm lặng Ngực Trăng đau
Ven hoàng hôn. Mịt mù chôn Tiếng SáoRừng Hoa Sao
tung cánh máu xôn xao
Dào dạt Đỏ trong Lòng Trăng Sáng Tạo
Ôi Vầng Thơ không nguôi Máu Đêm Thâu
Lửa sâu thẳm Màu Hoa trắc ẩn
Cánh môi Chiều Lữ Thứ. Phân vân…
Bóng đời sầu mênh mông
Phủ trắng…
“Muôn Hoa Hồng cháy rực
Đoá Hồng Trăng
dào dạt nở khắp Đồng khuya. Nồng lửa…“
Trăng Cổ Thạch
Đêm bát ngát rạng đông
Bình minh xuống...
mịt mùng giòng Cổ Thạch
Khúc trăng tàn
Ngày ai hát điêu linh. Gương vỡ...
Bước hoàng hôn. Chân đá biếc chưa mờ
Nhớ đẹp đôi mắt sâu
để hồn sầu tăm tối
chưa thành lời chia phôi
sao môi đầy viễn xứ. Ven trời...
Một ngày hẹn xa nhau trên đường xưa Lòng thạch xưa se sắt
Thương nhớ chút nắng chiều chưa khuất bên kia đời
Ôi lời thơ không nỡ gởi môi ai
chờ mãi lòng hoa nguôi bóng tối
Phố Vàng Phai
đắm đuối quên nhau
Đá xanh trăng thức lạnh khúc ca sầu
chập chờn ánh lửa
chìm môi sâu
nụ cười bỗng vì đâu
giữa buổi chiều đớn đau như lệ nuốt
Máu tuôn giòng Cổ Thạch
suốt Đêm Sau
Thạch: đá, trong thành ngữ đá vàng
Tên một thi sĩ đã khuất: Đỗ Đình Thạch
Đêm Sau: đêm sau "đem qua" [10] ("đêm qua" trong ca dao). Là đêm nào đó. Không biết. Đã qua rồi.
Đêm của đời sau. Kiếp sau.
CÂY ĐA, BẾN CŨ, HỒN TA
Em ạ, mười năm xa bến cũ
Lòng ta vẫn ủ bóng trăng xưa
Nắng mưa thuyền đã sang giòng khác
Câu hát ngày thơ trót chạnh sầu
Nắng xế ngang đầu đôi sợi bạc
Tình ơi tan tác thuở ngang vai
Thương nhau nhớ lại lời năm ấy
Mà thấy vầng trăng cũng nghẹn ngào
Màu áo hoàng lan hương kiếp trước
Giữa đời ngước mắt dõi chiêm bao
Muối mặn chưa trao ngày nhạt nắng
Miếng gừng cay đắng tới ngàn sau
Gạo sầu đắm đuối nuôi nhau
Cắn đôi hạt lệ lòng đau hỡi lòng
Bạn vắng đường xa chiều đứng bóng
Đôi lòng chung mộng một đời ai
Cầm tay muốn hỏi người sơ ngộ
Ngập ngừng nông nỗi áng mây trôi
Thôi thế tình sau thương ý trước
Đoạn trường nước mắt lẫn mưa rơi
Trắc ẩn nụ cười tan tác lệ
Núi sông xương máu một câu thề
Người đi đi mãi chưa về
Cây đa bến cũ hồn quê đợi chờ
Chút tình tự thuở ngây thơ
Phất phơ mái tóc nguyệt mờ trăm năm
Joseph Huỳnh Văn
Hoàng Lâm
(Nguyễn Thanh Châu gởi)
*
Mời tìm đọc:
Hơn Năm Mươi Lăm Năm Thơ Trần Yên Hòa
Click vào:https://www.amazon.com/Hon- Nam-Muoi-Lam-Vietnamese/dp/ 1986944972/ref=sr_1_1?ie=UTF8& qid=1524797088&sr=8-1& keywords=hon+nam+muoi+nam+tho
Amazon Sấp Ngửa
Bạch hóa Thái thượng hoàng
Xã trưởng tân truyệnĐạo và thằng gian
Ảo Vọng(từ: Sấp Ngửa)