Hồ Chí Bửu
tranh đỗ quang em
TIỄN NGƯỜI ĐI…Người đi về cõi vô cùng
Người đi về nẻo chập chùng mây bay
Ta còn đây trắng hai tay
Công danh phù thế - tháng ngày mộng du
Ừ thì tình đã thiên thu
Còn chăng cuối dốc sương mù. Bặt tăm
Đường xưa lá chết lặng thầm
Ta về đốt nén hương trầm. Nhớ nhau…
TẶNG HH.
Còn quê đâu nữa mà vềChỉ còn lại những não nề. Phù vân
Chỉ còn lại tiếng chuông ngân
Rung trong tiềm thức mỗi lần nhớ quê
Cầu tre – lắc lẽo – câu thề
Không nên danh phận – không về cố hương…
ĐÊM KHUYA PHỐ NÚI...
Chênh chếch đầu non bóng nguyệt tàNgười về bỏ lại một mùi hoa
Người về áo lụa rung trong gió
Dáng nhỏ trên đường xa rất xa
Ta đứng bên đường mắt dõi theo
Bóng người mất hút – đêm trong veo
Trở về phòng nhỏ cài then lại
Một đóa hoa quỳnh ai đã gieo
Giấc ngủ không về trong đêm nay
Hình như ta cũng đã vừa say
Không say vì rượu – say vì mắt
Đắm đuối ai nhìn khi chia tay…
TRI KỶ…
Người gởi tặng ta bình rượu quíUống cho vơi bớt những cơn sầu
Tặng ta người bảo là tri kỷ
Rượu uống say mèm sẽ hết đau
Tỉnh ra mới thấy buồn hơn trước
Đời tặng nhau bằng những vết dao
Tỉnh ra mới thấy đời ô trược
Sâu thẳm trong hồn những nỗi đau
Người vẫn bảo ta là tri kỷ
Ta gọi người là hảo tri âm
Phương trời xa lắc – tình thi sĩ
Bão nổi lên khơi đợt sóng ngầm…
hochibuu08.09.18
(tác giả gởi)
*
Phạm Ngọc Thái
ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
Tặng TT.(cảm xúc về nàng với buổi tình chiều,tôi đã viết nên bài thơ này)Em nói với tôi rằng muốn có một đứa con…Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!Người thục nữ tôi yêu những năm cuối cuộc đờiCho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏEm hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớĐể hồn anh siêu thoát dưới trời âm.Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hônTóc cũng bạc đôi phầndẫu tim còn khao khátNgày anh khuất chắc làm em thổn thứcNước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu…Thì đời này - em ạ, có trớ trêuNhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rétAnh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyếtThấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái timNgọn lửa của tình yêu vĩnh diệtEm đừng khóc cho lòng anh thêm tan nátCó rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinhCùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thếVẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớVới mối tình nồng thắm của em yêu!Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắngHãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắngRồi âm thầm một chút khóc cho nhau.Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâuEm nhớ về anh sống kiếp chàng du mụcThời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạcKhi tuổi già có vợ vẫn cô đơn!Anh tìm đến emlúc đã tàn úa mái đầu xanhYêu tha thiết mà cách ngăn thế giớiAnh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuốiVà yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…
PHẠM NGỌC THÁICuối thu năm Mậu Tuất